161 Tần Bái Lâm đặt thảm lên đùi, lăn xe vào phòng khách. Hôm qua nhiệt độ không khí giảm xuống, ông chỉ cảm thấy quần áo của mình khá mỏng. Muốn làm gì đó, lại không biết nên làm thế nào.
162 Ngày hai mươi bảy tháng chạp, sáng sớm tuyết đã rơi xuống, bay phất phơ nhẹ lay động, phảng phất như người nhà trời khẽ rải mây phía trên Bích Lạc. Thay đổi khôn lường, thời gian đi qua khe hở.
163 Nói là hội bạn bè, thật ra tham gia họp lớp cũng không nhiều, chỉ có vài người đặc biệt thân mới tham dự. Sau khi ăn lẩu xong, bọn họ liền đi dọc theo đường cầu học.
164 Hai mươi tám tháng Chạp này, Tần Mạt tròn mười chín tuổi. Trên bầu trời bông tuyết lại rơi liên miên, sinh nhật này nàng làm ở chỗ Tần Bái Lâm ở ngoại ô.
165 Tuyết rơi một đêm đến hơn mười giờ sáng hôm sau, rất nhiều nơi thậm chí còn đóng băng. Mùng một rất khó đón xe, may mà Tần Bái Tường đặt xe trước, hơn mười một giờ đã chạy đến bờ sông quê nhà.
166 Tần Vĩ Hoa vốn cho rằng gia đình Phương Triệt chỉ giàu có bình thường, đây cũng không sai. acute;t nhất cháu ông ở cùng với hắn cũng không cần lo ăn trấu nuốt cải.
167 Cửa bị mở ra, ngoài Tần Bái Tường, những người khác trong phòng đều ngồi thẳng không động đậy, rất tự nhiên coi thường ba người đi vào từ bên ngoài. "Mạt Mạt, Tiểu Phương đến.
168 Cảnh vật ngoài xe chạy cực nhanh, Phương Triệt trầm mặt, trong đầu giao thoa vô số hình ảnh hôm nay. Tâm tình hắn thật ra còn tính là không tệ, ít nhất vừa rồi khi ở quê Tần Mạt, tâm tình hắn rất tốt.
169 Cho đến giờ cơm tối, Triệu Chi Lan cũng không nhìn Phương Triệt với sắc mặt tốt. Cuối cùng Triệu Chu không nhịn được, vung đũa, cả giận nói: "Con bé Lan, là ta quá dung túng con, chiều con đến mức không biết trời cao đất rộng, thị phi trắng đen! Con nhìn xem, người hơn bốn chục tuổi đầu, còn để đứa con trai hai mươi tuổi phải quan tâm, con động não nghĩ đi, những năm này con bừa bãi thế nào! Con có biết xấu hổ không?” Triệu Chỉ Lan từ nhỏ chưa từng bị nặng lời bao giờ, chỉ có khi cãi nhau, Phương Trác mãi mãi là đứng đầu, tính ra cẩn thận, đây là lần đầu tiên bà bị Triệu Chu giáo huấn.
170 Triệu Chỉ Lan và Phương Trác có mâu thuẫn như vậy, nói lớn không lớn. Nhưng nếu nói nhỏ, cũng tuyệt đối không nhỏ. Muốn hợp lại thật là chuyện khó khăn.
171 Cho đến khi phòng, khi muốn tắt đèn ngủ, Triệu Chỉ Lan còn đang nghĩ đến người phụ nữ đã gặp hôm nay. Tên cô ấy là Hàn Dao, mặc trang phục đen, ngũ quan không xinh đẹp, Nhưng cả người lộ ra khí chất tú lệ thanh lục mà lại thần bí ôn hòa.
172 Tối hôm Tết Nguyên Tiêu ngày mười lăm tháng giêng, trên quảng trường Thiệu Thành, rất nhiều người đốt đủ loại pháo hoa rực rỡ. Hoa lạc hoa nở, phồn hoa ở trong một cái nháy mắt này.
173 Đây coi như là ước hẹn, đổi cách nói, cũng có thể nói là hẹn hò. Lễ Nguyên Tiêu, một nam một nữ hơn nữa còn là quan hệ người yêu cùng ở một phòng, theo tình huống bình thường, song phương bảo thủ sẽ chỉ có khăng khăng giữ quan điểm, nhưng trong điều kiện này, thân cận ngọt ngào là khó tránh.
174 Ngày hôm đó ánh mặt trời phá băng ra, tuyết mùa đông hóa thành nước mùa xuân, Tần Mạt xách hành lý trở lại trường H. Một kỳ nghỉ đông đi qua, phần lớn học sinh đều hớn hở, còn có không ít người ăn đến phát phì trong năm mới, bây giờ phần đông đều ồn ào muốn muốn giảm béo.
175 Mùa xuân mưa bụi kéo dài, nói đến là đến, nói đi là đi. Vài ngày sau, bầu trời trong xanh, vạn dặm như ngọc bích, trong sáng khiến lòng người cũng khoan khoái vài phần.
176 Gió xuân thổi qua thâm cốc tươi đẹp, Vương Tử Dục lặng lẽ đứng trong rừng hoa lê, ánh mắt đầy khí lạnh. Bên cạnh rừng hoa lê là tường trắng vườn xanh, sau khi kết thúc lần thi tuyển này, đoàn kịch liền mở một hội nghị nhỏ ở đây.
177 Cuối Tháng tư, Tần Mạt rốt cuộc cũng hoàn thành 《 Tiên ẩm 》, chuẩn bị mang ra in ấn. Quyển sách này làm bối cảnh cho trò "Đăng Thiên", nhưng bản quyền lại thuộc về 《 Quanh quẩn 》, mà bản quyền phim điện ảnh và truyền hình lại vô điều kiện thuộc về "Đồ Thiên".
178 Tần Mạt nhìn thấy Tần Vân Đình ở sân bay, thấy nàng làm tóc xoăn lọn to, mặc váy ngắn vá áo chấm, xinh đẹp như cũ, chỉ có sắc mặt là tiều tụy. "Mạt Mạt, chị đưa em đi tham quan một chút.
179 Tần Mạt lui về phía sau từng bước, đến cạnh Tần Vân Đình, sau đó im lặng đánh giá chàng trai này. Dáng người này khá cao, khí chất thiên về ánh mặt trời, tướng mạo cũng không đẹp bao nhiêu, nhưng lông mày đậm, làm hắn tăng thêm vài phần khí khái anh hùng.
180 Kiều Tử Huyên này, quả thật là cổ cổ quái quái. Hắn gọi Tần Mạt đi Tây Đơn, làm ra vẻ muốn đi dạo phố. Tần Mạt vốn còn cho rằng người này sẽ đưa nàng đi xem triển lãm tranh gì đó, không ngờ hắn trực tiếp đưa Tần Mạt đến cao ốc "Bắc Kinh công lược".