141 Tần Mạt cúp điện thoại, trong lòng lại lo lắng lại không có cách nào khả thi. Giao thông bây giờ phát triển như thế, nếu Tần Vân Chí cố tình muốn trốn, có thể dễ dàng tìm một nơi không ai có thể tìm đến.
142 Tại trên quảng trường huyên náo tiếng động, Tần Mạt kéo tay Tần Vân Chí đi ra ngoài quảng trường, giống như bị bao phủ trong lớp bụi đất, không chút thu hút.
143 Khi ra ngoài, thời tiết quả nhiên rất tốt. Ánh mặt trời sáng chói, thích hợp để ‘xuất hành’. Liễu Tích gọi điện thoại hẹn Tần Mạt trước, sau lại hẹn Phương Triệt.
144 Quanh hồ Bách Hoa tràn ngập hương thơm của các loại hoa, hơi nước vờn quanh mái nhà thủy tinh tạo thành một mảnh mơ hồ, Ánh mặt trời chiếu qua lớp kính thủy tinh thật dày, nhiệt độ còn ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều.
145 Trong miếu khói hương lượn lờ, ngoài miếu du khách như mắc cửi. Ngụy Minh nói chuyện với Liễu Tích, vừa nói vừa nháy mắt, nhìn vẻ mặt như có thâm ý khác.
146 Trước miếu Nguyệt Lão cây táo nghiêng trụi lá, phía trên lại treo vô số sợi tơ màu đỏ, bị gió thổi qua, không biết nên nói là tịch mịch hay phồn hoa nữa.
147 Tần Mạt bị Phương Triệt làm cho bối rối, nàng trong nháy mắt này lại nhớ lại tình cảnh năm đó hắn dùng chân đá Lỗ Tùng, nhất thời lại buồn cười, lại cảm thấy tư vị không đúng.
148 "Nếu người muốn về, ta sẽ trả lại ngươi là được. " Trong phòng bệnh yên tĩnh, trong cơn ngủ say Tần Mạt nhẹ nhàng xoay người sang trái, nhàn nhạt nói ra một câu như vậy, như là nói mớ, lại như rất tỉnh táo.
149 Xế chiều hôm đó, Tần Mạt lại gọi điện thoại về nhà, nói với Bùi Hà mình đã về thành C, tuy sự thật là nàng còn nằm ở trong bệnh viện, nhưng việc nhỏ này không cần phải nói ra làm tăng thêm lo lắng cho người trong nhà.
150 Đèn hai bên đường đứng thẳng, ngọn đèn vàng nhạt, lộ ra ánh đèn mịt mờ mờ mịt. Tần Mạt bất đắc dĩ nhìn Triệu Chu ngẩng cao đầu, rất muốn cắt ngang lời ông, giải thích mọi chuyện rõ ràng.
151 Cuộc họp bàn kế hoạch trò chơi《 Đăng Thiên 》 này không thú vị như Tần Mạt tưởng tượng, một nhóm áo mũ chỉnh tề ngồi vây quanh bàn tròn, bực bội nghe phó tổng đứng đầu Thanh Sơn thuyết trình về bối cảnh tương lai, nghe đến cụp mắt xuống, tý nữa thì ngủ mất.
152 Mấy ngày gần đây, Phương Triệt rất buồn rầu, vô cùng buồn rầu. Lúc trước khi chưa được Tần Mạt đáp lại, hắn chờ đợi đã đã thành thói quen, biết bao khó khăn chờ mây tan trăng sáng, hắn xác định được tâm ý của Tần Mạt, cho tới bây giờ lại vẫn chỉ có thể nhìn nàng từ xa, không thể gần cùng một chỗ, giải trừ nỗi lòng.
153 Tần Mạt gần đây cũng có chút phiền não, loại phiền não không ít không nhiều. Tục ngữ nói người không có lo xa tất có buồn gần, Tần Mạt đã có lo xa lại có buồn gần.
154 Sắc trời thanh đạm, tạo cảm giác xa x Mùa đông, mực nước trong sông giảm xuống, lộ ra lòng sông rộng, có nhiều đá nhỏ hỗn độn, còn có nhiều chỗ dính bùn mềm mại ướt át.
155 Thời gian nghi giữa giờ thường khoảng hai chục phút, dựa theo trạng thái thường có nhất của học trò, hai chục phút nghỉ hiển nhiên là để cho phép mọi người thả lỏng, thư giãn tâm tình.
156 Mãi mãi không được đem quyền quyết định của mình đặt trong người khác, đây mới là ý nghĩa việc Tần Mạt ném máy trò chơi, là đạo lý muốn nói cho Tần Vân Chí.
157 Tần Bái Tường hút điếu thuốc xong, bỏ mẩu thuốc vào trong gạt tàn thuốc. Bùi Hà cầm chiếc khăn đi ra từ nhà bếp, ai một tiếng nói: “Ba nó này, tôi xem mấy việc đó đều không thành vấn đề, vấn đề lớn nhất, là chúng ta không đủ tiền.
158 Trước phòng gạch đỏ có chút cỏ khô trên mặt đất, gió thổi đến, gốc cây sơn trà lớn trước phòng lại rụng thêm vài chiếc lá vàng khô. Môi Tần Bái Tường khẽ run, chữ a trong cổ ngâm rất lâu, cuối cùng mới nói ra một chữ "Ba.
159 "Phương Triệt, anh thích gì? Chán gì?" Trong căn phòng gạch đỏ ẩm hơi nước, ánh sáng cũng hơi tối, Tần Mạt ngồi trên mép giường lạnh buốt, dùng di động cùng chuyện trò với Phương Triệt ở cách xa trăm dặm kia.
160 Sau khi ăn cơm xong, Tần Mạt liền đến quốc lộ bên bờ sông chờ Phương Triệt, nàng tìm được một tảng đá còn tính là sạch sẽ ngồi xuống, hai tay chống lên trán, không sau bao lâu, cũng cảm giác mí mắt nặng trũi, muốn ngủ.
Thể loại: Huyền Huyễn, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 43