61 Người ở bên ngoài nhìn Phong Thanh Nhã thì nghĩ là nàng hạnh phúc, có tam phu tứ thị làm cho người ta phải hâm mộ. Cũng như mọi nam nhân khác, Phong Thanh Nhã có thể đối đãi với bọn họ như một nữ nhân phong lưu.
62 Hắn thật sự đã đến, Thuần Vu San San khả ái của ta. Giờ phút này,trong đôi mắt hồ ly kia như đang muốn câu hồn đoạt phách, thủy quang lóng lánh, con ngươi lưu động, vừa như kích động, lại thêm sợ hãi, còn có chút hưng phấn, lại có phần bất an, nửa lo được nửa lo mất, niềm vui bất ngờ cùng với sự khẩn trương tương quấn quít, làm cho vẻ mặt của Thuần Vu San San trở nên phức tạp.
63 Cảnh giới tối cao nhất của hủ nữ là cái gì ta không nhớ được, nhưng ta lại đã biết được đạt tới cảnh gới cao nhất là thế nào. Chưa kịp suy nghĩ miên man đã bị Hiên Viên Dật Phi liếc mắt làm cho ảnh hưởng mạch suy tư, ta nhanh chóng cầm đũa ăn cơm.
64 Cảm xúc mãnh liệt mà thiêu đốt, một chút do dự đã bị cơn sóng to bao trùm hết. Dục vọng và lí trí không đi đôi cùng với nhau bao giờ, như thế chỉ có thể ra một đáp án, chính là: mặc kệ tất cả,.
65 “Sột sột soạt soạt. ” Trong phòng yên tĩnh chỉ có âm thanh cởi quần áo, âm thanh này rất nhỏ nhưng trong đêm tối nó lại thành tiếng dục tình. Kéo xuống chiếc áo lót cuối cùng của Hiên Viên Dật Phi, hơi nóng của hắn giống như được giải thoát bao trùm lấy toàn thân ta, mà ta giống như khối băng để hạ nhiệt cho hắn, hắn gắt gao ôm chặt ta, hôn lấy, vuốt ve thân thể.
66 Bả vai của ta bắt đầu có cảm giác tê rần, cuối cùng cũng đã không còn cảm giác. “Tại sao ngươi lại lừa Cổ Thiểu Hoa để hắn cởi hết y phục?” Bỗng từ trong gió truyền đến âm thanh sâu kín của Hiên Viên Dật Phi, giọng của hắn đã không còn suy yếu nữa, hắn đã tỉnh? Ta bĩu môi: “Ngươi sẽ không muốn biết đâu.
67 Thiên lao của Hiên Viên vương triều được xây dựng ở phía tây hoàng cung, nơi đó bị dân chúng gọi yêu là Tây thiên,nên thủ vệ với thị vệ thiên lao cũng tự nhiên mà trở thành thiên binh thiên tướng.
68 Người xưa có câu:Lời nói của ông chủ vĩnh viễn đúng, nếu có sai thì cũng vẫn còn đúng!Hiên Viên Dật Phi chính là ông chủ của ta , cho nên hắn vĩnh viễn đúng.
69 Nam Cung Thu Nguyệt cười khẽ một tiếng, ánh mắt hắn lóe sáng giống như thủy tinh ở dưới ánh mặt trời: “Bởi vì, ngươi với Thuần Vu San San giống nhau cùng một loại người, có tình có nghĩa, sống vì mọi người!”Lời nói của Nam Cung Thu Nguyệt làm cho ta kinh ngạc, hắn nói, ta cùng Thuần Vu San San là cùng một loại người,như vậy có phải ta cũng đang bị người lợi dụng có phải hay không? Không, chắc hẳn so với Thuần Vu San San thì ta lãnh tình hơn chứ.
70 “Nhanh như vậy đã muốn đi rồi sao?” Thanh âm của Nam Cung Thu Nguyệt ở phía sau vang lên trầm thấp đầy vẻ uy hiếp không hề còn là thanh âm nhẹ nhàng ôn hòa khí xưa, hơi thở nóng hổi thổi ở bên tai của ta, thổi làm cho sợi tóc của ta bay bay,chân ta bắt đầu có hiện tượng đứng không vững, trên đỉnh đầu lại truyền đến thanh âm của hắn: “Ngươi không phải luôn luôn rất thích ta à?”Âm thanh ôn nhu mang theo vài phần trêu chọc, vài phần trào phúng, nhưng lại làm cho trái tim của ta băng giá.
71 Gà còn chưa gáy, trăng còn chưa lặn, Tiểu Thiên đã đem ta dựng dậy từ trên giường. Tối hôm qua, khi hắn bắt đầu trở về phòng thì hắn đã bắt đầu ” làm nhục” cái lỗ tai của ta, mặc dù trước đó Nam Cung Thu Nguyệt đã đưa cho ta một viên thuốc nói là thuốc ngủ có thể ngủ rất nhanh, nhưng khi ta đã liên miên lan man chuẩn bị say giấc nồng thì bị Tiểu Thiên nhéo mũi cho tỉnh ngủ.
72 Rất nhiều lúc ta đã nghĩ, ta vốn là người tốt, nhưng tại sao sau khi bước chân vào Hộ quốc phủ, ta lại biến thành xấu xa. Mặc dù ta không nghĩ sẽ rời khỏi cuộc sống cẩm y ngọc thực của Hộ Quốc phủ , nhưng thật ra là, ta đã giữ cho mình một đường lui, để ngừa vạn nhất.
73 Lúc này Hậu Huyền định gào lên thêm lần nữa thì cửa lớn sơn trại chầm chậm mở ra, sau đó một đám người cầm những cây đuốc từ trong cửa tràn ra, nơi này lập tức sáng như ban ngày.
74 Mông Hi Ngữ buôn ra được một câu chuyện động trời, chính là tiểu đệ đệ của Hậu Huyền tới nay vẫn còn trong trắng. “Ách… Cái…kia Đại muội tử, dùng bữa, dùng bữa đi.
75 Cũng như lời Hậu Huyền đã nói ta thực sự cũng rất lo lắng, mặc dù là nội tâm hay bề ngoài, cùng là nữ nhân với nhau, nhưng là ở nơi chúng ta mỹ nam có thể nhìn thấy rất dễ dàng, mặc dù bọn họ hay tưởng tượng cái này….
76 Ta mặc nguyên y phục mà ngủ, cho nên lúc tỉnh dậy, không cần thay quần áo. Hậu Huyền nằm nghiêng trên giường của hắn vẫn còn chưa tỉnh giấc. Một ánh mặt trời theo ke cửa chiếu rọi vào trong, bất thiên bất ỷ chiếu vào trên miếng rang nanh trang sức trên ngực hắn, lấy hàm răng làm đồ trang sức, ít nhất ở kinh thành ít ai làm vậy.
77 Nhúm gạo Tiểu Nhược đưa cho ta vẫn còn dính một ít bùn đất, ta dùng ánh mắt đây dẩu hỏi nhìn sang Tiểu Nhược và Tiểu Thiên, Tiểu Nhược hài lòng giải thích: “Cái này là do chúng ta đi xung quanh lân cận tìm được, mặc dù chỉ có chút ít như vậy, nhưng chúng ta cũng đã tìm khá lâu, ta nghĩ chắc là có một túi gạo bị rách nên rơi ra, nhưng do thời gian cũng khá lâu cho nên những hạt gạo mới bị chim ăn hết, những, hoặc bị lá cây bùn đất che khuất, rất khó tìm được.
78 Câu nói kia của Tiểu Thiên làm cho ta sợ hãi cả đoạn đường đi,không khí trong lúc đo đột ngột trở nên quái dị. Cho nên trên đường trở về, ta lại tiếp tục ngủ, mặc dù bị hắn mắng là con heo, ta vẫn ngủ, xóc nảy trên xe một ngày một đêm, ta không thể tin được khi nhìn vào đôi mắt vẫn tỉnh táo như thường của Tiểu Thiên.
79 “Là Nam Cung quan nhân!” Tình nhi vẫn còn đặc biệt nhắc nhở ta một tiếng, ta vội vã đứng lên: “Mau mau lên, mau đưa trang phục cho ta. ” Tình nhi nhanh chóng đem quần áo sạch sẽ mặc lên cho ta, ta bỗng sững người,tại sao lại phải sợ Nam Cung Thu Nguyệt như vây? Ta sao lại giống như lúc lười làm việc mà ông chủ lại đột xuất tới kiểm tra.
80 Trong hoàng cung, cây cối xanh um tươi tốt, sáng bóng dưới ánh nắng mặt trời. Nhẩm tính thời gian, không ngờ là đã đi tới thế giới này đã ba tháng, bất tri bất giác , mùa hạ đã lặng lẽ tới.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Khoa Huyễn
Số chương: 400
Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Teen
Số chương: 115