1 "Bệ hạ, xin người nghĩ lại, bệ hạ, nô tỳ cầu xin người, hoàng hậu. . Hoàng hậu bị oan, bệ hạ!. . "
Hắn vẫn đứng đó, khí chất tỏa ra trên người vẫn uy nghi như vậy, vẫn xuất chúng là thế.
2 Dao Dao đứng nhìn chủ tử của mình, thê lương hét thầm trong lòng, chủ tử của nàng vốn là một bông mẫu đơn cao quý là thế, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn tài năng có tài năng, tại sao phải cứ cắm mình vào một bãi phân trâu thế?
Vương Du bước vào, nhẹ nhàng nói
"Dao Dao, mau vào trong thu dọn đồ đạc, đem theo những thứ hợp quy củ, mai chúng ta xuất phát đến Thọ Trì của nữ y cục.
3 Dao Dao nhìn chủ tử của mình mà đau lòng khôn xiết, nàng ngập ngừng nói
"Chủ tử, chúng ta xuất phát thôi"
Nàng gật đầu, không nói lời nào bước lên xe ngựa rời khỏi hoàng cung, ngày hôm ấy là một ngày mưa, chiếc xe ngựa của nàng rời đi không một ai đến tiễn, nàng chua xót nhìn lại hoàng cung nguy nga lộng lẫy phía sau, lời hứa của hắn năm nào lại vang bên tai nàng, hắn nói hãy tin hắn, vậy giờ đây là kết cục ta nhận được khi tin chàng sao?
****Tại Trúc Hiên cung****
Nếu nói Vương hoàng hậu có một vẻ đẹp sắc sảo mặn mà thì Dương Quý Phi lại đẹp theo một cách rất quyến rũ, đôi mắt phượng của nàng ta có thể câu hồn bất cứ nam nhân nào khi nhìn đến.
4 Vương Du cười khổ nhìn Dao Dao,nha đầu ngốc này, không có ý của nàng mà lại dám đi cầu xin hoàng đế,lại còn không cẩn thận lộ ra võ công của mình, nàng thật là hết cách với nó rồi
"Dao Dao,ngươi biết lỗi chưa?" Nàng giả bộ tức giận hỏi Dao Dao
Dao Dao hùng dũng dám đứng trước mặt hòang đế mắng hắn là cẩu tử, còn uy hiếp hòang cung của hắn với một khí thế ngút trời nay lại cụp đuôi như con cún nhỏ, bộ dạng rất là ngây thơ vô (số) tội
"Chủ nhân, Dao Nhi chỉ là lo lắng cho người thôi, nô tỳ cứ tưởng tên cẩu hoàng đế kia sẽ niệm tình cũ mà treo lệnh tìm đại phu giúp người, hóa ra hắn chính là một tên vong ơn bội nghĩa,ăn cháo đá cặp lồng, @#abcxyz¢$$.
5 Vào một buổi tối nọ, khi Vương Du đang nằm trên huyễn tháp nghỉ ngơi thì đột nhiên nàng bật dậy, ho khan ra một vũng máu, nàng cười khổ, xem ra số nàng đã tận rồi, nàng nhắm mắt lại, qua được đêm nay thì là phúc,còn không thì coi như là tận.
6 Ông lão nheo mắt nhìn nàng
"Tuy nhiên, nếu ngươi không muốn, ta có cách khiến cho ngươi cả đời bình an, bình thản mà sống hết quãng đời còn lại như một người bình thường"
Nàng trầm ngâm suy nghĩ, đây có thể gọi là lời nguyền bất tử phải không? Vậy nếu sống lại, nàng sẽ làm gì?
"Ta cần thời gian"
Ông lão mỉm cười
"Không vội không vội, ngươi cứ từ từ suy nghĩ, nhưng cách ngày trăng tròn chỉ còn 5 ngày nữa thôi, ta cần câu trả lời từ ngươi"
Nói xong, ông lão phất tay, căn phòng chứa toàn gươm giáo liền biến thành một phòng ngủ đơn giản, sạch sẽ.
7 Vương Du khẽ mở mắt, nàng thấy cơ thể mình nhẹ tựa lông hồng, phiêu dãng tựa như một làn gió cũng có thể thổi bay
Nàng giơ bàn tay trong suốt của mình ra, nàng, đã chết rồi.
8 Vương Du, không, bây giờ là Ly Đan,nằm yên trên huyễn tháp, hơi thở nàng đều đặn phập phồng, vẻ đẹp của nàng làm người ta liên tưởng đến Mạnh Bà ở nơi hoàng tuyền, ma mị, quyến rũ nhưng thập phần nguy hiểm
Nàng khẽ mở mắt, nhìn chằm chằm vào bức tranh của chính mình khi xưa, nàng thập phần không hiểu "Vương Du" của ngày xưa, cho dù nàng có mất đi trí nhớ thì bản chất của nàng sẽ không bao giờ yếu đuối đến như vậy,không đúng, rốt cục đã sai ở đâu? Linh hồn nàng chắc chắn đã bị ảnh hưởng, mà căn cơ mọi việc này.
9 Ly Đan cười lạnh, nàng đang rất có hứng thú chơi một trò chơi, mà trò chơi này. . . sẽ rất thú vị.
Nàng rất muốn nhìn thấy gương mặt của tên hoàng đế kia nếu nhìn thấy người vợ quá cố của mình bỗng nhiên đội mồ sống dậy, chắc hẳn rất đặc sắc đây.
10 Hiếu Vũ Đế kinh ngạc tột độ, hắn hận không thể băm vằm người con gái tuyệt sắc trước mặt thành trăm mảnh
Tại sao chứ? Nàng ta đã chết rồi cơ mà, tại sao nàng ta lại dám nhìn hắn vào lúc hắn thê thảm như này cơ chứ!
Con ả chết tiệt!
Nội tâm Hiếu Vũ Đế gào thét điên cuồng, cả đời hắn cao cao tại thượng là thế, tại sao? Tại sao vào lúc hắn bi thảm nhất, người đáng lẽ phải thảm thiết hơn hắn lại đứng đây, nhìn hắn bằng ánh mắt khinh miệt đó!
“Quân đâu! Quân đâu! Chém đầu ả ta!”
Hắn gào lên như con thú bị thương, tuyệt vọng
Ly Đan cười lớn, nước mắt theo tiếng cười tuôn ra, nàng khóc thay cho Vương Du, một nữ nhân si tình, đa tài nhưng lại chết dưới sự lạnh lẽo của một đế vương vô tình
“Hay cho Hiếu Vũ Đế nhà ngươi, đến lúc này rồi chỉ biết gọi quân? Quân đâu? Ta nói cho ngươi biết, đêm hôm nay ta sẽ huyết tẩy hoàng cung! Máu đổ thành sông! Xương chất thành núi! Và đế vương- là ngươi, sẽ phải chịu hết những cảnh tượng đẫm máu đó!”
Từ trong tay nàng hiện ra một con rắn đỏ chót, nàng vuốt ve nó như một con thú cưng ngoan ngoãn, giọng nói ma mị theo gió cất lên
“Con cưng của ta, đi đi, giết hết từng người con gặp phải, lột da, uống máu chúng, cho ta thấy tiếng gào thét địa ngục nào”
Con rắn vặn vẹo thân hình, rúc đầu vào người nàng lưu luyến, sau đó ngóc đầu biến thành một con mãnh xà to lớn, thân hình nó cuộn vào cũng chiếm hết nửa thiên điện
Nó lao nhanh như một cơn gió, biến mất sau màn đêm thăm thẳm
Mỗi một giây nó rời đi kèm theo đó là tiếng gào thét chói tai, từng tiếng từng tiếng như đâm sâu vào trong tâm hồn Hiếu Vũ Đế
Đó đều là tử sĩ của hắn! Là những người anh em cùng hắn vào sinh ra tử, là đội quân tinh Nhuệ hắn mất nửa đời để rèn nên!là những người sẵn sàng bán mạng cho hắn!
Sao nàng ta dám?
Nhìn thấy tia tuyệt vọng, buồn bã trong mắt vị vua cao cao tại thượng năm nào, nàng thấy rất sảng khoái
“Ta không định giết ngươi, vì Phù Tuyết cần mạng ngươi, nhưng không có nghĩa ta không làm ngươi bán sống bán chết, còn nửa cái mạng!”
Dứt lời, Khiết Hải-báu vật cổ đại, cũng chính là chiếc roi nàng mang theo mình vút lên không trung
Nàng nheo mắt, lâu quá không dùng lại nó, chắc nó hưng phấn lắm đây
Chát- tiếng rạn nứt của xương cốt
Hiếu Vũ Đế nằm im như con cá chờ người ta làm thịt, thảm thương không nỡ nhìn!
Hắn cảm giác cả đời học võ công không địch lại nàng ta nửa chiêu
Chát chát chát chát
Hàng trăm tiếng roi quật vào xương thịt, tựa như nỗi thống khổ của Vương Du khi mất hai đứa con, tựa như sự đau lòng của nàng khi quyết định tự sát, tựa như toàn bộ niềm bi thống của nàng 20 năm nay
Hôm nay, trả đủ tại đây!
Mãi đến khi Hiếu Vũ Đế còn một hơi thở mỏng manh, nàng dừng lại, nhìn hắn đã biến thành một khối thịt máu bầy nhầy rồi lạnh lùng bước đi
“Thù ta đã trả cho ngươi, từ nay an nghỉ nhé Vương Du”
Nàng tựa như có thể nhìn thấy vị hoàng hậu ôn như năm nào đang mỉm cười,thương người không thương mình, đau lòng biết bao.
Thể loại: Ngôn Tình, Nữ Phụ, Xuyên Không
Số chương: 19
Thể loại: Huyền Huyễn, Võng Du, Nữ Phụ, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 50
Thể loại: Trọng Sinh, Nữ Phụ, Nữ Cường, Đô Thị, Ngôn Tình
Số chương: 50