121 Ta… Không tốt. . . Nhưng… đáng tiếc thay là ta không muốn thừa nhận sai lầm này của mình. . . . Đầu lại bắt đầu đau, buồn bực kéo hai miếng bản đồ đang ngay ngắn vò thành một đống , nhưng lúc này ta thấy hai cái bản đồ chồng chéo lên nhau, ta bỗng ngẩn ra, nói không chừng…Đúng rồi!Vội vã đem cái bản đồ mua ở hiệu sách để lại lên bàn, sau đó lại đem cái bản đồ gần như là trong suốt của Hoa Liểu đè lên trên, mà bảy cái điểm đỏ kia, lại thành dấu hiệu bảy địa điểm! Ta có chút giật mình.
122 Ta lần đầu tiên phát hiện, thì ra Hiên Viên Dật Phi… Có thể nói…“Phiêu… Nếu như nàng không thích hai chữ đặc biệt, ta thích ảo thuật của nàng, thích chuyện cười của nàng, thích nhìn thấy bộ dáng không hài lòng gấp gáp của nàng, thích nụ cười của nàng khi được ôm chăn ngủ, ta còn thích khi Hậu Huyền không có mặt ở bên cạnh nàng…”Im lặng nghe hắn nói nói, chẳng lẽ đây mới là Hiên Viên Dật Phi sao? A… Thật lòng mà nói, khi Hậu Huyềnvắng mặt, hắn nhất định rất thư thái.
123 Một cơn gió đêm thổi vào tâm phế, nơi đó giống như bị băng sương xâm nhiễm, là vì Hiên Viên Dật Phi mà đau lòng, vì hắn mà bi thương. Kỳ thật ta biết hắn cô đơn, hiểu được sư cô độc của hắn, cho nên mới có thể nửa cố tình nửa vô ý đùa giỡn hắn, làm hắn hài lòng, ta không thích nhìn bộ dáng vạn năm không thay đỏi của hắn.
124 Bởi vì tối hôm qua ngủ không ngon, cho nên khi Thuần Vu Tử Thần đưa ta đi đến Hộ Quốc phủ đầu óc ta vẫn còn chút hỗn loạn. Hôm nay lại là một ngày trời đầy mây, khí trời u ám, làm cho ta vẫn còn có cản giác là mình đang nằm mơ.
125 Sau cơn mưa, ánh nắng hồng chiếu trên hồ sen sáng long lanh. Đột nhiên, Viễn Trần đứng dậy, sắc mặt hơi trắnghắn cụp mắt xuống cho nên không nhìn rõ ánh mắt lúc này của hăn, nhưng từ hai hàng lông mày xoắn lại, có thể cảm giác được sự đau khổ quấn quít trong lòng hắn, ống tay áo vung lên, che lên gương mặt tuấn mỹ của hắn.
126 Vào thế kỷ 21, Nhân Sâm được trồng trong nhà kính như là củ cải ấy, đương nhiên không tính những loại Nhân Sâm được trồng dân dã như thế này. Nhưng ở nơi này, Nhân Sâm vẫn còn rất trân quý, vẫn chưa có ai phát hiện ra kỹ thuật nuôi trồng nhâm sâm phổ biến.
127 Hắn thật sự đã đến, Thuần Vu San San khả ái của ta. Giờ phút này,trong đôi mắt hồ ly kia như đang muốn câu hồn đoạt phách, thủy quang lóng lánh, con ngươi lưu động, vừa như kích động, lại thêm sợ hãi, còn có chút hưng phấn, lại có phần bất an, nửa lo được nửa lo mất, niềm vui bất ngờ cùng với sự khẩn trương tương quấn quít, làm cho vẻ mặt của Thuần Vu San San trở nên phức tạp.
128 Cảnh giới tối cao nhất của hủ nữ là cái gì ta không nhớ được, nhưng ta lại đã biết được đạt tới cảnh gới cao nhất là thế nào. Chưa kịp suy nghĩ miên man đã bị Hiên Viên Dật Phi liếc mắt làm cho ảnh hưởng mạch suy tư, ta nhanh chóng cầm đũa ăn cơm.
129 Cảm xúc mãnh liệt mà thiêu đốt, một chút do dự đã bị cơn sóng to bao trùm hết. Dục vọng và lí trí không đi đôi cùng với nhau bao giờ, như thế chỉ có thể ra một đáp án, chính là: mặc kệ tất cả,.
130 “Sột sột soạt soạt. ” Trong phòng yên tĩnh chỉ có âm thanh cởi quần áo, âm thanh này rất nhỏ nhưng trong đêm tối nó lại thành tiếng dục tình. Kéo xuống chiếc áo lót cuối cùng của Hiên Viên Dật Phi, hơi nóng của hắn giống như được giải thoát bao trùm lấy toàn thân ta, mà ta giống như khối băng để hạ nhiệt cho hắn, hắn gắt gao ôm chặt ta, hôn lấy, vuốt ve thân thể.