1 Bụi trần năm xưa – Mở đầu Nữ tử áo trắng vịn song cửa, vọng trông ánh trăng ngoài xa. Nàng như đang mông lung nghĩ ngợi gì, lại như chỉ đơn thuần muốn khắc ghi ánh trăng kia vào lòng.
2 Nội điện. Hoàng đế yên ổn nhắm mắt, hồ như đang ngủ, trong tay nắm chặt một cuộn tranh. Cuộn tranh ấy thoạt trông có vẻ đã cũ, màu cũng đã phai, nhưng hoàng đế chẳng màng, cứ khư khư giữ lấy.
3 Lệ phi thoáng nhếch môi, không nên oán, cũng không thể oán. Tình yêu trước giờ vốn luôn ích kỷ, ngay cả Thường phi rộng rãi là thế cũng đâu thoát khỏi nỗi dằn vặt khi yêu, cũng đã từng có lúc mong không gặp người ấy đấy thôi.
4 Lệ phi lặng lẽ ngồi xuống chiếc giường nhỏ, tâm tư của y, nàng thoáng hiểu thoáng không. Cô đơn sao? Nếu cô đơn sao lại ngăn Trang phi ngoài cửa không cho vào? Trang phi tuy xấp xỉ tuổi nàng nhưng thoạt nhìn như mới hai mươi, dáng dấp cũng giống…Nàng bỗng cả kinh, hơn mười năm nay không để ý, thì ra tướng mạo Trang phi có vài phần tương tự Thường phi, nhất là đôi mắt kia.
5 Ngày hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, hoàng đế liền dẫn theo Lệ phi đến Duệ vương phủ, đám Mạc Tồn Phong tất nhiên cũng theo sau. Trước cổng Duệ vương phủ, Phương Minh kính cẩn nghênh đón hoàng đế vào trong phủ, nhưng không thấy Duệ vương tự mình ra tiếp đãi.
6 Lúc Duệ vương cùng hai nàng đến viện thì thấy hoàng đế đang vui vẻ ngắm hoa trong viện với Lệ phi. Viện này không có hoa, nhưng lại có nhiều giống cây mùa đông.
7 Kiều Sở thoáng sợ hãi rồi mím môi giận dữ nói: “Cho dù gia có tiền cũng không được lãng phí như vậy. ”Duệ vương đảo mắt sang nhìn món đồ trong tay nàng, giật giật môi, nói, “Cho nàng.
8 Lệ phi không phải người nhiều chuyện, cũng hiểu đạo lý người khôn phải biết giữ mình, tuy rằng có chút nghi ngờ với chuyện Hoàng đế vội vã rời đi, nhưng cũng không nhiều lời.
9 Đọc mấy dòng cuối mà rưng rưng nước mắt…——————————————————————-Có lần y uống rượu với Đại học sĩ trong triều, Đại học sĩ dù sao cũng là văn nhân đa sầu đa cảm, lúc say rượu liền ngâm thơ:Tiều tụy u hoa kịch khả liên,Tà dương viện lạc vãn thu thiên.
10 Mạc Tồn Phong nghĩ rằng Hoàng đế hạ lệnh cho người dọn dẹp tẩm điện là vì đáp ứng yêu cầu của Duệ vương, nên cứ tưởng là phòng trường hợp Duệ vương dọn vào ở đột xuất.
11 Lời này cũng đủ châm chọc, y lạnh lùng liếc nàng, xoay người bước đi, nghĩ thầm, nếu người vào cung là Phương Phỉ thì ta đã không tức giận như vậy. Mạc Tồn Phong nịnh bợ nói, lần này Thường chủ tử thật quá phận.
12 Thế gian luôn có những nỗi đau, ngươi phải tự mình gánh chịu. Bỗng nhiên nến tắt, gió mạnh lên, tẩm điện cũ nát chợt thay đổi kỳ bí. Xưa nay điều đế vương sợ nhất, có lẽ chính là cô độc.
13 Cuối cùng truyện cũng kết thúc rồi. Khúc cuối nam chính nói: Kiếp sau nếu có gặp lại…Mình chỉ muốn nói: Kiếp sau xin đừng gặp lại…Mong nữ chính an nghỉ, mong nữ chính quên đi…———————————————————Rất nhiều chuyện cũ chợt hiện ra trước mắt, mọi thứ đều thay đổi, niềm tin vững chắc kia, cố chấp kia, phút chốc đều tan vỡ…Điều đau đớn nhất trong đời là những thứ mình luôn luôn tin tưởng bỗng chốc tan biến.