21 Hậu quả của việc tám chuyện của thím là, tối hôm đó, anh không chỉ bày ra bộ mặt khó coi với Trần Phóng, còn không ngừng chuốc rượu anh ấy. Trần Phóng ban đầu uống rất vui vẻ, dần dần cũng phát hiện ra có điều không bình thường.
22 Thời tiết ngày càng nóng. Ăn cơm ở nhà ông bà ngoại xong, thím ngồi xem phim truyền hình với bà ngoại, chú và ông ngoại chơi cờ, tôi và anh dẫn Tang Bưu đi dạo.
23 Cúp máy, tôi mau chóng chạy sang phòng anh. Cửa phòng đang đóng, tôi vừa đẩy ra, quả nhiên nhìn thấy điện thoại bàn trong phòng bị ném xuống đất. “Anh nghe lén điện thoại của em?” Tôi nhìn anh với vẻ khó tin.
24 Tôi cũng không biết vì sao mình lại đến thành phố C. Dù gì thì, anh đã bảo tôi đi, tôi liền đi thật. Tôi đi rất lặng lẽ, không có lời từ biệt, cũng không rơi nước mắt.
25 “Được rồi, thời khắc quan trọng đã đến. Tiếp theo tôi xin được công bố giải thưởng, có thể nói là giải thưởng mà mọi người mong chờ nhất: giải thưởng cho nhân viên xuất sắc nhất năm của công ty LM.
26 Lúc Bùi Lương Vũ đến quán bar, La Duy đã uống say đến bất tỉnh. Chủ quán quen anh, cũng biết La Duy là bạn anh, đương nhiên sẽ gọi điện thông báo. Anh quẳng La Duy vào trong xe, nhìn cậu nhão như đống bùn ngồi ở ghế sau, đột nhiên nổi giận.
27 Vậy là đã đi hết hai mươi tư chương, thêm hai ngoại truyện, gấp lại một cuốn sách. Hành trình không dài, nhưng cũng để lại ình cảm xúc khá nhiều. Có lẽ không ai thỏa mãn với kết thúc này.