1 Diệp Hoa, Tất cả đều là sai lầm của anh. Đúng thế, anh sai rồi, sai vì nhận ra anh yêu em quá trễ. 8 giờ sáng, ngõ hẻm cũ dạt dào sức sống, dãy nhà chung cư pha trộn phong cách Nhật Bản, trong một căn phòng cũ vang lên giọng nói mềm mại nhẹ nhàng.
2 “Em lại nghĩ gì vậy?” chất giọng trầm trầm bất giác tăng cao, anh chú ý tới ánh mắt của chị. Lấy lại tinh thần, Diệp Hoa không trả lời chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, hơn nữa rất nhanh thu hồi tầm mắt.
3 Diệp Hoa: Anh nghĩ đây là tật xấu thâm căn cố đế của đàn ông! Trước kia không biết quý trọng, đến khi có người đàn ông xuất hiện, lúc này mới có cảm giác bực dọc.
4 “Không có chán mà!” Khó thấy được nhóc con tính tình ngoan ngoãn ôn hòa kia cuống cuồng la lớn: “Tiểu Vũ thích Leon mà, nhưng con không phải tên Leon! Bằng không.
5 Diệp Hoa, Trước giờ anh không phải là người chồng tốt, người cha tốt! Mấy năm nay, anh sơ xuất em, lơ là Tiểu Vũ quá lâu rồi. Lâu đến khi anh tỉnh ngộ, em đã quyết định buông tay anh, mà Tiểu Vũ lại lạ lẫm với anh, không giống cha con.
6 Đúng vậy, không tầm thường! Nói cho cùng, ai dám nói đường đường nắm quyền tập đoàn Hoành Trường là người đàn ông tầm thường đây? @Copyright of |) b; ?4 Y' R J8 M/ Y+ K.
7 Diệp Hoa, Em là người phụ nữ tốt, trước giờ đều rất tốt, người sai là anh! Em nói, từng có người đàn ông không cần em, nhưng người đàn ông đó giờ đã hối hận rồi, bây giờ anh ấy đang chờ em chấp nhận mình.
8 “Tiểu Vũ, con muốn đi không?” @Copyright of |) b; ?4 Y' R J8 M/ Y+ K. j$ y- @3 d' C8 m& B- c& X2 L8 k! W4 Y(Do not Copy, pls!!) @Copyright of |) b; ?4 Y' R J8 M/ Y+ K.
9 Diệp Hoa, Đến hôm nay, anh mới thật sự ý thức được mình đã bỏ lỡ quá trình trưởng thành của Tiểu Vũ nhiều biết chừng nào. Lúc Tiểu Vũ sinh bệnh, mọc răng, sốt cao, đủ kiểu ốm đau bệnh tật, em đã lo lắng và chịu đựng ra sao? Lúc con học kêu ba, mẹ, học đi, lần đầu tiên học đủ các cách trưởng thành, em vui vẻ, thỏa mãn thế nào? Mấy năm nay, em có chồng, Tiểu Vũ có ba ba, song chẳng khác nào mồ côi cha.
10 “Phải không đó?” Làm bộ không tin, Chu Chí Khải phẩy phẩy mũi, bộ dạng hết sức khoa trương kêu lên: “Vậy sao con vừa mở cửa, chú đã ngửi thấy mùi thúi rồi?” Hứ! Dám xụ mặt khi thấy anh, anh không tức không được mà.
11 Diệp Hoa, Anh sai rồi! Anh để em chịu bao nhiêu sỉ nhục mà em không đáng phải nhận. Mọi người nói em là hồ ly tinh, em hoành đao đoạt ái, phá hỏng hôn sự hai nhà Trác, Dư.
12 “Tiểu Vũ là đứa cháu duy nhất đời thứ ba nhà họ Trác các người nhỉ! Bị dẫn đi như thế thì hỏng bét rồi…” Quý bà số hai lo lắng thay bạn, cái này thật sự không thể chấp nhận được.
13 Diệp Hoa, Anh sai rồi! Anh không xử lý ổn thỏa vấn đề của mẹ, mới gây nên sai lầm không thể cứu vãn này. Nếu có thể, anh hi vọng tất cả đau đớn, thống khổ này đều xảy ra trên người anh biết chừng nào mà không phải là Tiểu Vũ gánh chịu.
14 Thật ra, nói là “hôn mê” thì phù hợp với thực tế hơn, nhưng dùng chữ “ngủ” lại khiến người ta cảm giác khá hơn nhiều. @Copyright of |) b; ?4 Y' R J8 M/ Y+ K.
15 Diệp Hoa, Anh có lỗi! Lúc biết Tiểu Vũ đi một vòng từ quỷ môn quan trở về, ngoài việc mừng rỡ đến phát cuồng ra trong lòng anh còn cảm thấy có chút vui mừng.
16 Nháy mắt, Trác Dung và Diệp Hoa lĩnh hội được cái gì gọi là hoảng hốt lúng túng, cái gì kêu là nhốn nháo hoảng loạn (7), bởi vì giờ phút này hai người họ chính là người phát ngôn tốt nhất cho hai câu thành ngữ trên.
17 Diệp Hoa, Anh thật không nghĩ có một ngày anh lại phải tranh giành tình cảm với con. Cái này mà để Chu Chí Khải biết được, khẳng định là nó sẽ cười đến rụng răng cửa luôn! Ở đây, anh không thể không nhân tiện nói thêm một câu, em lúc nào cũng tốt với Tiểu Vũ hơn, anh ghen tị lắm.
18 “Thật vui là đã lấy lòng được mày!” Trác Dung trợn trắng mắt nhìn bạn, gõ ngón tay xuống mặt bàn hừ một tiếng, nói: “Đừng cười nữa! Mau giúp tao nghĩ cách nào giải quyết được đi.
19 “Ơi, em xuống liền!” @Copyright of |) b; ?4 Y' R J8 M/ Y+ K. j$ y- @3 d' C8 m& B- c& X2 L8 k! W4 Y(Do not Copy, pls!!) @Copyright of |) b; ?4 Y' R J8 M/ Y+ K.