1 Hôm ấy, Kỷ Ức đang ở trong phòng làm việc của ông nội.
Sáng nay ngủ dậy cô bé đã thấy cổ họng đau rát, đầu óc choáng váng. Vốn đã quen với việc ban ngày thường không có ai ở nhà, đặc biệt là trong những dịp nghỉ hè nghỉ đông, nên Kỷ Ức càng phải tự lực cánh sinh giải quyết mọi vấn đề.
2 Khi Quý Thành Dương bế Kỷ Ức lúc này đang sốt mê man vào nhà mình cũng là lúc chị dâu thứ đi ra khỏi bếp, nhìn thấy liền bật cười. Với tính cách của anh, đến cháu ruột của mình còn chẳng bao giờ chịu bế, cảnh này thực sự khiến người khác cảm thấy hiếm có.
3 Chú út Quý nhanh chóng đi học tiếp, nghe nói đến Tết mới lại về.
Thế thì chắc là đến kỳ nghỉ đông rồi.
Lúc đi học bao giờ cũng có cảm giác thời gian trôi rất chậm, đặc biệt là lúc học Tiểu học và Trung học, gần như là đếm từng ngày trôi qua vậy.
4 Ba năm sau, Kỷ Ức và Noãn Noãn đồng thời thi đỗ vào trường Phụ Trung*.
*Tương đương với trường cấp ba, nhưng là trường chuyên trực thuộc Đại học, Cao đẳng.
5 Trong giây phút ấy, cô chỉ cảm thấy anh là chân thực nhất, là có thể nương tựa vào được.
Nỗi sợ hãi đối với bóng tối bỗng chốc được xóa tan, chỉ còn lại mùi vị đặc biệt của riêng anh, mùi thuốc hòa với mùi thơm thoang thoảng.
6 Quý Thành Dương trở thành phóng viên ngoại trú tại nước ngoài.
Cô thỉnh thoảng mới được nghe một vài chuyện nhỏ nhặt của anh qua Noãn Noãn và mẹ của bạn ấy.
7 Nhưng Quý Thành Dương chẳng buồn ngước mắt lên, anh đặt chiếc thìa bằng sứ sang một bên. Vương Hạo Nhiên cười tít mắt, cứ ngỡ rằng anh sẽ đáp trả vài câu, nào ngờ vị này chỉ cầm que xiên bằng trúc trước mặt lên rồi cắm vào một miếng mề gà đưa cho Kỷ Ức: “Hình như anh quên không bảo họ rắc bột ớt rồi.
8 “Mấy năm trước khi trông thấy Tây Tây, tớ đã nghĩ đến Lolita. ” Trong đầu anh chợt nhớ tới lời nói của Vương Hạo Nhiên lúc ban ngày, “Đừng nhìn tớ bằng ánh mắt đấy, tớ đâu có háo sắc đến vậy.
9 *Wellington là thủ đô của New Zealand, là vùng đô thị lớn thứ hai và là thủ đô đông dân nhất châu Đại Dương. Thành phố nằm trong khu vực Wellington tại mỏm phía Nam của Đảo Bắc, gần trung tâm địa lý của quốc gia này.
10 Cô cứ ngỡ rằng khi anh nhắc đến núi Victoria nghĩa là thật sự muốn dẫn cô đến đó chơi, nhưng kết quả lại nằm ngoài dự liệu.
Ngày hôm sau Quý Thành Dương đã rời khỏi đó để đi Mỹ.
11 Ngày Quý Thành Dương về nước là thứ Năm.
Kỷ Ức ngồi trong lớp học, chỗ ngồi của cô ngay bên cạnh cửa sổ. Cô để chân gần với máy sưởi mà mừng thầm, cũng may năm nay mới mùng Bảy mà đã được dùng lò sưởi rồi, chẳng bù cho mọi năm, mười mấy ngày trước khi chính thức được dùng lò sưởi đều lạnh kinh khủng.
12 Quý Thành Dương ngồi ở ghế phía trước, không nói lời nào mà chỉ lật tìm đĩa CD. Loa chầm chậm phát ra tiếng nhạc đệm piano nhẹ nhàng trôi chảy. Anh dừng tay không tìm đĩa nữa, sau đó hơi nghiêng ghế ra phía sau, nhắm mắt lại bắt đầu nghe nhạc.
13 Trước kỳ nghỉ đông, Tiêu Tuấn mở ba cửa hàng đĩa lần lượt ở trước cổng chính trường Phụ Trung, Ngũ Đạo Khẩu và Tân Nhai Khẩu. Bản thân Tiêu Tuấn thì trông cửa hàng trước cổng trường Phụ Trung.
14 Cô mở cửa ra, thấy đèn phòng khách sáng rỡ.
Ti vi đã tắt, khi Kỷ Ức lấy chìa khóa ra mở cửa, bên trong vẫn còn rất ồn ào, nhưng đến khi cô thật sự bước vào thì trong thoáng chốc, tất cả đều trở nên yên lặng.
15 Kết quả xử lý cuối cùng của trường Phụ Trung do hiệu trưởng đích thân nói cho Kỷ Ức biết: “Vốn dĩ phải xử phạt em, bảo lưu kết quả tại trường để kiểm tra, nhưng vì trước nay em luôn có học lực và hạnh kiểm xuất sắc, nên sau khi các thầy cô họp bàn đã quyết định, vẫn phải xử phạt em và thông báo trước toàn trường.
16 Khi Kỷ Ức tròn mười sáu tuổi, do xảy ra quá nhiều chuyện nên cô vẫn chưa có dịp nào đi làm chứng minh thư. Mãi cho tới lúc sắp phải đăng ký nguyện vọng đại học cô mới nhớ ra.
17 Tuyệt đối không thể lại gần hơn.
Quý Thành Dương cảm thấy cảm xúc lẫn trạng thái của cả cơ thể đều cực kỳ tồi tệ, tồi tệ vô cùng.
Tất cả mọi kế hoạch đều đã bị lật đổ, cảm giác nôn nóng không thể xác định ấy đã khiến anh thực hiện một việc mà anh chưa từng nghĩ mình sẽ làm trong trạng thái bất ổn nhất của bản thân.
18 Tháng đầu tiên sau khi vào đại học quả nhiên giống với những gì Quý Thành Dương đã nói, vì chưa kịp thích ứng sự mới mẻ này cộng thêm rất nhiều cảm giác khó nói thành lời, thế giới bỗng nhiên như được mở ra, khiến người ta có chút hoảng loạn.
19 Khi chuyến du lịch Hồng Kông kết thúc, Kỷ Ức đặc biệt xin một tờ tiền Hồng Kông có giá trị nhỏ từ Quý Thành Dương để làm kỷ niệm.
Cô dùng bút đen viết lại khoảng thời gian của chuyến du lịch lên tờ tiền: 02/10/2002 – 06/10/2002.
20 Quý Thành Dương khom người xuống, hai tay anh siết chặt vai cô, muốn tiếp tục nói với cô rằng, cô không thể bướng bỉnh tùy hứng, muốn tắt máy là tắt máy, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng giải quyết bằng cách này được.