1 Buổi chiều đầu thu, mặt trời xuống núi cực kỳ sớm. Từ khung cửa sổ của căn phòng lợp mái tôn trên tầng cao nhất, Thương Nghênh Hi nhìn về phía vầng mặt trời đỏ ối đang nhuộm hồng những ráng mây.
2 "Xin chào, tôi là Mike, là chủ của cửa hàng tiện lợi này, cô đã trúng tuyển rồi. " Người thanh niên chìa tay ra, cười lên một tiếng để lộ hàm răng trắng.
3 Tại phòng làm việc trên tầng cao nhất trong tòa nhà lớn của tập đoàn Hắc thị. "Hắc tiên sinh, đây là bản hiệp ước mà ngài và Nghiêm tiên sinh của Sơn Hạ Nhật Bản đã ký hôm 15 tháng này, vừa đóng dấu hôm nay, ở dưới có văn kiện ghi chú, mời ngài xem qua.
4 "Hoan nghênh quý khách tới mua hàng!"Nghênh Hi ngồi xổm trên mặt đất ở phía trước quầy hàng, trên tay giữ chắc một hộp giấy, đang cố gắng chà sạch vết bẩn do nước ngọt coca rớt vào, vừa nghe thấy tiếng động mở cửa, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn không quên ngẩng đầu mỉm cười.
5 Cô khẽ run lên, ngữ điệu dịu dàng của đối phương, dường như khiến cho cô trở lại quãng thời gian ngày xưa. . . "Mọi thứ đều phải thay đổi, dღđ☆L☆qღđ nếu không thời gian sẽ không còn ý nghĩa nữa.
6 Anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt sáng lạnh sắc bén, không hề lộ một tia cảm xúc. "Quả nhiên, tối hôm đó em đã tới. " Anh nheo mắt nói nhàn nhạt, giống như kể lại một câu chuyện không có liên quan tới mình.
7 Ngày hôm sau, mới sáng sớm Nghênh Hi đã đi đến cửa hàng tiện lợi để làm việc. Khi đến góc của ngã tư đường, từ rất xa cô đã nhìn thấy Mike đứng ở bậc thềm của cửa hàng nhìn ra xung quanh.
8 Vì để tiết kiệm tiền, cô đi bộ trên đường cho tới tận buổi trưa. Cô đến các cửa hàng buôn bán, thậm chí cô còn mặt dày mày dạn đến các công ty hỏi xem có thiếu hoặc cần người làm lao công hay không, di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn cuối cùng ngay đến tìm một công việc tạm thời cô cũng đã hỏi, đối phương ngoại trừ yêu cầu cô điền bản sơ yếu lý lịch thì chỉ nói với cô về chờ đợi, đến cả khả năng có thuê cô làm việc hay không cũng không chắc chắn.
9 Suốt hai ngày liền cô lang thang ngoài đường nhưng chẳng tìm được manh mối nào về công việc, ngay cả việc tìm nhà để thuê cũng vậy. Đối với kết quả ấy, Nghênh Hi cũng không hề bất ngờ, lời cảnh cáo của Hắc Diệu Tư không phải chỉ là đe dọa bằng miệng.
10 Sau khi dọn đến chỗ ở của Đinh Tuấn, ngoại trừ ngày đầu tiên, ngoài ra Nghênh Hi vẫn rất cẩn thận tránh những dịp có thể bị chạm mặt với Đinh Tuấn. Hàng ngày cô luôn luôn ra khỏi cửa từ rất sớm để tìm việc làm.
11 "Không phải. . . " Nghênh Hi vội vàng lắc đầu. "Bởi vì cách vách. . . phòng cách vách ầm ĩ quá, nên em chỉ ngủ được đại khái, cho nên mới. . . ""Ai mới bắt đầu đến đây cũng đều giống như em vậy", ánh mắt thông minh lanh lợi của Judy, nhìn thấu sự việc, đương nhiên cô hiểu rõ ngụ ý của Nghênh Hi.
12 Cảm thấy bản thân mình bị lên án, sẽ chỉ làm anh càng đắc ý, Nghênh Hi nghĩ chỉ muốn lập tức đứng lên, càng cách xa anh càng tốt! Nhưng cô phát hiện quần áo trên người mình đã bị xé nát, từ đầu đến cuối không đủ che thân, hai tay giao nhau cũng chỉ có thể miễn cưỡng che được hai bầu ngực gần như lộ hết ra bên ngoài.
13 Hơn nửa năm trước, Hắc Diệu Tư muốn đem một căn nhà trọ cao cấp mới tinh ở đoạn đường phía đông của Đài Bắc, tặng cho Nghênh Hi, khi ấy cô đã từng cự tuyệt.
14 Cô yên lặng đến không ngờ, khiến cho khuôn mặt tươi cười anh tuấn của Hắc Diệu Tư thoáng lộ ra vẻ âm trầm. "Muốn em và cô ta cùng nhau chung hưởng anh ư? " Jenny ngạo nghễ nhìn Nghênh Hi chằm chằm, gương mặt kiêu căng được trang điểm đậm, biểu tình đầy trào phúng: "A Tư, em thực không thể tin được, ánh mắt của anh lại trở nên kém cỏi đến vậy đấy! Sao anh lại có có thể thích một phụ nữ chẳng có nét đặc sắc nào vậy ?”Jenny trừng mắt nhìn gương mặt tiều tụy, tái nhợt của Nghênh Hi, ánh mắt lóe ra vẻ ác độc lẫn châm biếm.
15 Thừa dịp cô chưa phản ứng kịp, anh khóa hai cổ tay cô lại, ôm cô lên. . . "Anh muốn làm gì. . . thả tôi xuống. . . ”“Làm cái gì ư?!” Anh đi vào trong phòng, di.
16 Sáng ngày thứ hai, khi Nghênh Hi tỉnh lại, phát hiện Hắc Diệu Tư đã không còn ở bên người. Cô cũng không bất ngờ, bởi vì cô biết, một người tàn nhẫn như anh, làm tổn thương cô còn chưa đủ, làm gì có chuyện anh lưu lại an ủi thể xác và tinh thần bị tổn thương của cô đây?Nằm mãi ở trên giường cũng không phải là hay, Nghênh Hi lấy chiếc chăn đơn bao bọc chính mình kín không kẽ hở, sau đó mới dám từ trên giường đứng lên.
17 Quay đầu lại, cô nhìn thấy anh đã đi vào phòng ngủ, đang ôm lấy cô từ phía sau. . . "Tuyệt không có gì phải khó hiểu, từ trước đến nay tôi rất hào phóng đối với việc bao nuôi tình nhân.
18 Cho dù không phải là "vật phẩm" mà anh hài lòng nhất, nhưng chỉ cần là thứ gì đó của anh, Hắc Diệu Tư này, nhất định không cho phép người khác mơ ước.
19 Buổi sáng hôm sau, Hắc Diệu Tư yêu cầu cô thu dọn quần áo. "Anh cho tới cùng muốn tôi đi nơi nào đây, rốt cuộc thì tôi cũng phải có quyền được biết chứ?" Nghênh Hi hỏi, cô thật sự không cam lòng bỏ công việc đang làm ở tiệm cà phê.
20 Hắc Diệu Tư trở nên kích động. Cô đã sửa đổi lại, đã dịu hiền như thế, đột nhiên lại trở nên do dự, ۣkhông muốn để anh tùy “ta cần ta cứ lấy” nữa, điểm ấy làm anh thật mê mẩn, càng khơi mào dục vọng chinh phục của anh, làm anh thêm giương cao hơn, so với bất kỳ những lần vào ban đêm, lúc này đây anh lại thấy có hứng thú hơn.