21 Phòng VIP tầng 16 vừa có một bệnh nhân mới! Đi tìm hiểu trạng thái của bệnh nhân rồi báo cáo cho tôi!
Lâu Tư Trầm không cho Tần Mộ Sở thời gian nghỉ ngơi đã bắt đầu giao việc.
22 Người nằm trên giường bệnh là một người phụ nữ đã lớn tuổi, bệnh tình không nhẹ, khối u trong não bà đã bắt đầu đè lên dây thần kinh, nếu không phẫu thuật có thể bị mù bất cứ lúc nào.
23 Khuôn mặt xinh xắn của Mục Lan Hân đỏ bừng lên vì xấu hổ.
- Ngơ ngác gì nữa? Còn không nhanh đưa số cho cô Mục đi à?
Thấy Tần Mộ Sở vẫn đứng ngơ ra thì Lâu Tư Trầm không quên “tốt bụng” thúc giục.
24 . . .
Sau khi cho Lâu Tư Trầm số wechat, cả ngày cứ hễ rảnh tay là Tần Mộ Sở lại lấy điện thoại ra rồi mở wechat lên xem thử.
Thế nhưng không hề có thông báo mới nào.
25 Lâu Tư Trầm còn chưa nói xong đã thấy Tần Mộ Sở đứng ngoài, lập tức dừng lời.
Tần Mộ Sở cũng giật mình, rõ ràng cô không ngờ hắn và Tiết Bỉnh lại quen biết.
26 - Ha!
Lâu Tư Trầm trả cho anh ta một tiếng cười lạnh rồi nói với giọng điệu rất quái gở:
Trợ lý Tiết, sao cậu không biết thế nào là đủ thế nhỉ? Cậu cho bác sĩ Tần một trăm vạn rồi hỏi thử cô ta xem, có khi cô ta có thể đóng gói mình rồi dâng lên giường người ta luôn được ấy chứ! Chỉ sợ người ta không thèm kìa!.
27 Suýt nữa thì Tiết Bỉnh không nhịn được mà bật cười thành tiếng:
Thiếu phu nhân à, tóm lại là cô cứ yên tâm, chắc chắn thiếu gia là một người tài ba vĩ đại, không làm cho cô thất vọng đâu!.
28 - Mẹ con đi làm chưa về!
Nét kiêu ngạo hiện rõ trên khuôn mặt bé Diên Vĩ khi nó nhắc tới mẹ mình:
Chú bác sĩ đẹp trai ơi, mẹ con cũng là bác sĩ đó! Mẹ con mặc đồng phục trắng đẹp ơi là đẹp! Mẹ con không ở đây à? Lúc này, Lâu Tư Trầm cũng không có tâm trạng để nghe cô bé khoe mẹ của mình:
- Thế con đến đây với ai?
Nói đoạn, hắn quay đầu nhìn bốn phía, thế nhưng không thấy người lớn nào đang tìm con cả:
- Con.
29 - Nhưng còn đồ trang điểm của mẹ. . . . . .
Đợi ăn no rồi hẵng đến mua. . . . . . . Vậy được thôi! Bé con suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng đồng ý!
Huống hồ, đối với việc ăn uống mà nói, lấp đầy bao tử mới là việc chính.
30 Mẹ Diên Vĩ đấy à?
Vâng! Là tôi đây! Cô Lưu tìm tôi có việc gì không ạ? Là thế này mẹ Diên Vĩ, sau giờ tan học bỗng nhiên không thấy bé Diên Vĩ đâu cả! Chúng tôi kiểm tra camera thì không thấy ai đến đón con bé mà là tự nó chạy ra ngoài! Thế nên chúng tôi mới muốn hỏi thử cô xem có phải con bé đã về nhà rồi không? Vừa nghe cô giáo bảo không thấy Diên Vĩ đâu nháy mắt sắc mặt Tần Mộ Sở đã trắng bệch cả ra, đến giọng nói cũng bắt đầu run rẩy:
- Sao lại không thấy đâu? Không phải luôn có cô giáo trông bọn trẻ sao? Con bé sẽ không về nhà, nó biết giờ này tôi không có nhà mà.
31 Tần Mộ Sở hoang mang …
Tại sao cô ấy có cảm giác sai sai, hình như giọng nói này cô đã từng nghe ở đâu đó?
Không phải chứ? Chẳng lẽ là …
Một giây sau, giọng nói của người đàn ông ấy, đã chứng thực cho sự suy đoán của cô:
Chào cô, mẹ Diên Vĩ, tôi là Lâu Tư Trầm, là bác sĩ của bệnh viện Phụ Nhân, vừa rồi tôi có gọi vài cuộc điện thoại cho cô, nhưng đều không gọi được.
32 Cô bé suy nghĩ, vẻ mặt ngẩng ngơ:
Vậy để con về nhà, nói mẹ viết thư cho ba, để mẹ hỏi ba trước! Nếu ba đồng ý, thì con sẽ gả mẹ cho chú. …… Nhưng mà, từ lúc nào anh hứa sẽ lấy mẹ bé thế nhỉ?
Quả nhiên, người lớn và trẻ con, vẫn có khoảng cách thế hệ!
Hơn nữa khoảng cách thế hệ này rất sâu sắc!
Lâu Tư Trầm đưa đuôi nhỏ đến trước cổng trường, thật bất ngờ là người ra đón bé lại không phải là mẹ của bé, mà là hiểu trường của trường mầm non.
33 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Liên tục 2 ca phẫu thuật, một giọt nước không có, một hạt gạo cũng chưa được ăn, mọi người đều rất mệt mỏi, ngay cả nét mặt của Lâu Tư Trầm cũng lộ ra vẻ mệt mỏi hiếm thấy.
34
Chương 34: Đưa cô đi tắm
Sau khi ăn mấy thứ lấp bụng thì dạ dày cũng không còn khó chịu nữa.
Ở bãi đỗ xe.
Lâu Tư Trầm thuận tay quăng chìa khóa xe vào lòng Tần Mộ Sở.
35
Ngoài cửa phòng tổng thống trên tầng 58.
Lâu Tư Trầm quẹt thẻ vào phòng, Tần Mộ Sở vẫ còn do dự đứng bên ngoài, không dám vào.
Cảnh tượng đêm hôm đó lướt qua đầu óc cô như một bộ phim, rõ ràng, sắc nét, như thể vừa mới xảy ra ngày hôm qua vậy.
36
Lâu Tư Trầm nhìn cô vẻ rất muốn cười:
37
- Cô Tần, quần áo là tôi tự mình chọn cho cô đấy, không biết cô có thích kiểu dáng thế này không?
- Rất đẹp, tôi thích lắm!
Kiểu dáng quần áo thật sự rất đẹp, vừa thanh lịch lại vừa đoan trang.
38
Nhìn cái bản mặt đáng ghét của Tần Triều Tịch lại nhớ tới những chuyện mẹ con cô ta làm với mẹ cô sáu năm trước, rồi lại nhớ những lời cô ta vừa sỉ nhục bé Diên Vĩ nên cô mới không thể nhịn nổi nữa!
Hôm nay nếu không đánh một trận cho đã thì chính cô cũng sẽ coi thường bản thân mình mất!
Ai mà lo có đi làm muộn hay không, có bỏ bê công việc hay không nữa, trước tiên cứ dạy dỗ ả đàn bà vô liêm sỉ này trước rồi tính!
Kết quả là nửa tiếng sau cô đã thành công có mặt trong cục cảnh sát.
39 Một chiếc Maybach màu đen mang cảm giác vương giả dừng trước cục cảnh sát phía Bắc, đằng sau nó còn có một đoàn xe sắp xếp nghiêm chỉnh đi theo, khí thế hùng dũng khiến ai cũng phải ngước nhìn.
40
Tần Mộ Sở không lay chuyển được ý của hắn nên vội nói:
- Vết thương này đều do Tần Triều Tịch làm đấy. À, chắc anh không biết Tần Triều Tịch đâu, cô ta là con gái của gã đàn ông cung cấp tinh trùng cho mẹ tôi và nhân tình của ông ta.