41
Lâu Tư Trầm thông qua kính chiếu hậu, lẳng lặng nhìn cô, trong gương, cô la hét một cách xấc xược, tức giận với cửa xe.
Hình dáng đó, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.
42
- -Còn đi đánh nhau với người khác nữa không?
- Không dám nữa, không dám nữa!
Lâu Tư Trầm vứt miếng bông trong tay, nhìn gương mặt đau khổ của cô, đưa ngón tay búng vào trán của cô:
- Trên thế giới này không phải chuyện gì cũng có thể dùng vũ lực để giả quyết! Hiểu chưa?
-.
43
- Anh muốn làm gì. . . . . . ư ư ư. . . . . .
Lời còn chưa nói xong Lâu Tư Trầm đã cuối đầu gặm lấy cánh môi của Tần Mộ Sở. . . . . .
Đầu lưỡi nóng bỏng, bá đạo xâm chiếm vào khoang miệng thơm ngọt của cô, quấn quýt với cái lưỡi đinh hương của cô, hút hết tất cả mật ngọt của cô.
44 Trước khi về đến nhà, Tần Mộ Sở đã tìm nơi chỉnh trang lại bản thân, vết thương ở trên mặt cũng được che lấp bởi một tầng phấn dày, mãi cho đến khi bản thân không thấy được bất kì điều gì khác thường nữa, cô mới gọi xe đi về căn nhà nhỏ của mình.
45
Tần gia___
- Cục trưởng Hồ, ý ông là gì?- Tần Vệ Quốc lạnh mặt hỏi Hồ Tân Trí.
Ông làm sao cũng không ngờ, có một ngày Hồ Tân Trí lại dám mang theo người của ông ta xông vào cả cái Tần trạch này.
46
Mộ Sở bất giác lại nhớ về buổi tối hôm đó trong khách sạn cùng với hắn….
Sau đó là cuối tuần, hai người không còn gặp nhau nữa.
Tần Mộ Sở cắn cắn môi, trên môi hình như vẫn còn lưu lại chút mùi vị của hắn, làm cho tâm trạng cô có chút dao động.
47
Sau ngày hôm đó, Triều Tịch đã bị bắt giam ở trại tạm giam, đến giờ vẫn chưa được thả.
À!
Triều Tịch!
Tần Triều Tịch!
Thì ra là vậy, đó mới chính là mục đích chính để người đàn ông này đến kiếm mình!!
Đúng rồi! Cô đã sớm đoán được ông không tốt bụng như vậy đâu, nhưng, lúc nãy cô lại trông chờ gì chứ?
Tuy đối với chuyện Tần Triều Tịch bị bắt giam, là chuyện ngoài ý muốn, thậm chí cô còn chưa làm rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng với tình huống trước mắt, cô không có nhiều tâm tư để suy nghĩ đâu.
48
Còn Tần Mộ Sở trong sân bay gặp những đồng nghiệp khác, cũng ngẩn người một lúc.
Cô không ngờ, Trình Huyên Oánh cũng đi chung.
Không, thật ra, đáng ra cô phải sớm biết được chứ!
Không biết có phải mình bị ảo giác không, trong một thoáng, cô có cảm giác Trình Huyên Oánh nhìn cô với ánh mắt đầy địch ý.
49
- Chủ nhiệm Lâu.
Tần Mộ Sở chỉ có thể vươn người lên, nhấc mặt của hắn ra khỏi đống chăn, nhưng, sau khi thấy gương mặt trắng bệt trong chăn, làm cho cô hoảng sợ.
50
Ánh mắt của hắn, như một tấm lưới sâu dày đặc, tóm lấy đôi gò má đỏ lừng của cô.
Lúc nãy cô dê tôi ư?
Tần Mộ Sở cảm thấy nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch tội.