1 Tháng ba, trong sơn cốc vạn vật xanh mướt, tiết xuân se lạnh. Sáng sớm hôm đó, Nhan Phá Nguyệt vừa mới đến đại sảnh, liền thấy quản gia cúi người, đứng trên thang cao treo đèn lồng lơ lửng đỏ chót.
2 "Lão quản, ông xác định chứ?" Nhan Phá Nguyệt lui về phía sau một bước, đứng sau lưng lão quản. Lão quản ngữ khí kiên quyết: "Tiểu thư, còn không mau bái kiến đại nhân!"Nam nhân quét mắt nhìn một lượt hai chủ tớ thần sắc khác nhau, xoay người đi thẳng vào chính đường, ngồi xuống vị trí chủ tọa.
3 Đoàn xe đi được hơn mười ngày, lại đi thêm hai ba ngày nữa, mới đến kinh đô. Mặt trời đỏ như lửa, Nhan Phá Nguyệt nằm trên một tấm da cừu trắng như tuyết, nhìn Nhan Phác Tông nằm bên cạnh mình, mắt nhắm lim dim.
4 Mấy ngày liền trời mưa như thác đổ, tắm mát ruộng đồng Đại Tư khô hạn đã lâu, cũng dập tắt luôn quyết tâm bỏ trốn đang cháy ngùn ngụt của Nhan Phá Nguyệt.
5 Tuấn mã chạy hồi lâu, chăn bông trùm kín đầu Nhan Phá Nguyệt bị xốc lên. Nàng thở hắt một hơi dài, nhưng tầm mắt cũng không được mở rộng, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào dưới bụng ngựa trơn tuột, mặt đất không ngừng lướt qua.
6 Trong ánh nến lờ mờ, mặt mũi Trần Tùy Nhạn vặn vẹo nanh ác như bị ma quỷ ám ảnh. Nhưng Nhan Phá Nguyệt lại thở phào nhẹ nhõm. Nàng vốn cực kỳ sợ hắn thú tính nổi lên không khống chế được, sẽ trút căm phẫn lên người mình.
7 Từ lúc hai người rời khỏi kinh thành, đã ba ngày trôi qua. Đêm ấy trong lúc đối đầu gay gắt, Nhan Phá Nguyệt phải trực tiếp vẽ sơ đồ phác thảo cái “ống chích” lên mặt đất cho Trần Tùy Nhạn xem, mới khiến hắn nửa tin nửa ngờ.
8 Giữa lúc Ngũ Hổ chuẩn bị hưởng thụ, chợt nghe ngoài cửa vang lên một tiếng thở dài, giọng nói khàn khàn: "Thô lỗ, thô tục quá! Cực phẩm xử nữ mềm mại như vậy, nhất định bị các ngươi chơi đến hỏng mất thôi!"Nhan Phá Nguyệt vốn đã sợ đến mức tim gan như vỡ tung, nghe thấy mấy lời hạ lưu này, cho rằng có người tới nhập hội với bọn họ, càng thêm tuyệt vọng.
9 Nhan Phá Nguyệt tỉnh dậy mở to mắt, thấy trần nhà sơ sài đầy bụi bẩn. Đây là một căn nhà gỗ nhỏ hẹp xa lạ, nơi nàng đang nằm chính là chiếc giường gỗ duy nhất trong nhà.
10 Ánh chiều tà vàng vọt trải đầy con hẻm vắng vẻ tĩnh mịch, Nhan Phá Nguyệt mặc một chiếc áo gai thô ráp đứng trước cửa căn phòng nhỏ hẹp nhìn Dung Trạm.
11 Trước khi Nhan Phá Nguyệt xuất hiện, Dung Trạm đứng ở đầu ngõ vắng vẻ không bóng người, ngắm quán mì nhỏ còn chưa mở cửa, lòng vui mừng khấp khởi. Trong ánh nắng sớm, hắn thấy mấy chiếc ghế cũ đều được lau dọn sáng bóng, chỉnh tề xếp ngay hàng thẳng lối.
12 Phá Nguyệt cầm lược trầm tư. Một lát sau, nàng mới đổ một ít nước vào chậu, rửa mặt sạch sẽ. Mở cửa ra, nàng bắt gặt Dung Trạm đang đứng cạnh con ngựa, đưa lưng về phía mình.
13 “Phá Nguyệt! Phá Nguyệt!” Âm thanh trong trẻo của Dung Trạm như ánh nắng sáng ngời, xua tan sương mù tràn ngập trước mắt nàng. Nàng giật mình ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy trong đôi mắt sáng trong tràn đầy quan tâm: “Cô nương cảm thấy không khỏe?”“A, không có.
14 Kinh đô, phủ Vệ úy đèn đuốc sáng trưng. Nhan Phác Tông hờ hững ngồi dựa vào thành giường trúc nạm vàng, nhẹ nhàng vuốt ve một vật màu đỏ trong tay. Áo bào gấm đen càng làm nổi bật gương mặt tuấn tú trắng trẻo, ánh mắt đen thâm trầm.
15 Tảng sáng. Xung quanh núi non trập trùng, thung lũng bình yên trong khe núi. Cờ phướn màu mực như từng đám mây đen phẫn nộ nối nhau cắm khắp triền núi.
16 Sáng sớm ngày thứ hai, Tiểu Tôn thấy hình như tâm trạng Bộ Thiên Hành không tệ, bèn thăm dò nói: “Tướng quân, thuộc hạ vào địa lao xem Mộc cô nương thế nào rồi.
17 Gió đêm thoảng qua, hơi nước mờ mịt, cả căn lều chìm trong không khí yên tĩnh kỳ dị. Một tiếng “Tách” vang lên, ngọn đèn dầu trên án kỷ bắn ra đốm lửa nhỏ, Nhan Phá Nguyệt mới chợt hoàn hồn.
18 Nhan Phá Nguyệt bị cảm lạnh. Điều này là đương nhiên. Trời đã vào cuối thu, nàng bị hơn nửa thùng nước tắm của Bộ Thiên Hành đổ hết lên người, lại còn đứng trơ trơ hong gió hơn một canh giờ.
19 Đế kinh, hai ngày sau. Nhan Phác Tông vừa về tới Vệ úy phủ sau khi bãi triều, liền có ám vệ trình lên tin tức do bồ câu đưa thư mang tới. Hắn mở ra xem, nhếch mép cười nhạt.
20 Đêm lạnh như nước. Sương mù dày đặc trong trời đêm đen kịt bao phủ xung quanh Nhan Phá Nguyệt. Chợt nghe tiếng vó ngựa giòn giã phá đi không gian yên tĩnh.