1 Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Diễn đàn Lê Quý Đôn. Nếu bạn đang đọc truyện này ở diễn đàn khác nghĩa là bạn đang đọc bản không có sự cho phép của beta.
2 Phòng Black phu nhân ở lầu hai. Nàng (phu nhân Black) đang ngồi trên ghế́, người mặc một cái váy dài với đường viền hoa màu lam được thêu rất tinh xảo, chú tâm búi mái tóc xoăn dài sau ót, vừa vặn làm nổi bật chiếc cổ thon dài cùng đường cong nơi bả vai xinh đẹp.
3 Phòng Black phu nhân ở lầu hai. Nàng (phu nhân Black) đang ngồi trên ghế́, người mặc một cái váy dài với đường viền hoa màu lam được thêu rất tinh xảo, chú tâm búi mái tóc xoăn dài sau ót, vừa vặn làm nổi bật chiếc cổ thon dài cùng đường cong nơi bả vai xinh đẹp.
4 Ngày hôm sau, sáng sớm ngày mười tháng tư, Margaret đón chuyến xe sớm nhất đến Southampton, nàng muốn nói cho cha biết quyết định của mình trước tiên.
5 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật hiện hình ảnh để đọc.
Ngày hôm sau, sáng sớm ngày mười tháng tư, Margaret đón chuyến xe sớm nhất đến Southampton, nàng muốn nói cho cha biết quyết định của mình trước tiên.
6 Khoảng hơn mười một giờ rưỡi trưa, còn không tới nửa giờ nữa là tàu RMS Titanic sẽ khởi hành. Bãi neo số 41 tại bến tàu đầy những công nhân vận chuyển hành lý, những người tiễn người nhà rời bến và một số hành khách cuối cùng vội vàng lên tàu.
7 Khoảng hơn mười một giờ rưỡi trưa, còn không tới nửa giờ nữa là tàu RMS Titanic sẽ khởi hành. Bãi neo số 41 tại bến tàu đầy những công nhân vận chuyển hành lý, những người tiễn người nhà rời bến và một số hành khách cuối cùng vội vàng lên tàu.
8 Margaret biết rõ bây giờ mình đang ở phần đáy chìm dưới nước của chiếc tàu thủy này. Cách tấm thép, bốn phía dưới chân nàng đều là nước biển. Thỉnh thoảng, không khí trong không gian bị bịt kín, va chạm vào nhau tạo thành những tiếng "ông ông", đây là tiếng ồn phát ra từ dãy phòng làm việc sát bên.
9 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật hiện hình ảnh để đọc.
Margaret biết rõ bây giờ mình đang ở phần đáy chìm dưới nước của chiếc tàu thủy này.
10
Tưởng tượng rơi vào khoảng không.
Tim Margaret không ngừng trầm xuống.
Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chỉ có thể tiếp tục ở đây chờ, đến trưa mai, cầu nguyện lúc ấy sẽ có người đến mở cửa khoang hành lý từ bên ngoài ư? Hoặc là.
11 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật hiện hình ảnh để đọc.
Tưởng tượng rơi vào khoảng không.
Tim Margaret không ngừng trầm xuống.
12 Đêm đầu tiên thứ tư 10-4
Từ buổi trưa sau khi lên RMS Titanic đến giờ, sắp đến mười giờ tối, trải qua mười tiếng không sai biệt lắm, thật ra tâm tình của Cal vẫn chưa ra hình ra dạng gì.
13 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật hiện hình ảnh để đọc.
Đêm đầu tiên thứ tư 10-4
Từ buổi trưa sau khi lên RMS Titanic đến giờ, sắp đến mười giờ tối, trải qua mười tiếng không sai biệt lắm, thật ra tâm tình của Cal vẫn chưa ra hình ra dạng gì.
14 Hành lang bên ngoài phong truyền đến một loạt tiếng bước chân, thanh âm ngày càng gần.
Bell đội trưởng vội vàng hỏi han Margaret, từ sau cái bàn vội vã đứng lên nghênh đón.
15 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật hiện hình ảnh để đọc.
Hành lang bên ngoài phong truyền đến một loạt tiếng bước chân, thanh âm ngày càng gần.
16 Margaret bị nhốt ở một gian nhà kho nhỏ cạnh phòng cảnh vệ.
Căn phòng này vô cùng chật hẹp, không có cửa số, bởi vì không khí không lưu thông, nên đến bây giờ còn có thể ngửi được mùi dầu mới nhàn nhạt.
17 Margaret bị nhốt ở một gian nhà kho nhỏ cạnh phòng cảnh vệ.
Căn phòng này vô cùng chật hẹp, không có cửa số, bởi vì không khí không lưu thông, nên đến bây giờ còn có thể ngửi được mùi dầu mới nhàn nhạt.
18
Margaret mơ hồ ngủ mất, bỗng nhiên lòng bàn chân có cảm giác vừa ướt vừa lạnh, nàng mở mắt, nhìn thấy nước chậm rãi tràn đầy trên nền, nàng kinh hãi ngẩng đầu, phát hiện vách khoang đối diện bỗng nhiên xuất hiện một lỗ hổng (nguyên văn là vết rách) thật lớn như bị dao và cưa cắt vây, nước biển màu đen mãnh liệt như thác tràn vào từ lỗ hổng.
19 Margaret mơ hồ ngủ mất, bỗng nhiên lòng bàn chân có cảm giác vừa ướt vừa lạnh, nàng mở mắt, nhìn thấy nước chậm rãi tràn đầy trên nền, nàng kinh hãi ngẩng đầu, phát hiện vách khoang đối diện bỗng nhiên xuất hiện một lỗ hổng (nguyên văn là vết rách) thật lớn như bị dao và cưa cắt vây, nước biển màu đen mãnh liệt như thác tràn vào từ lỗ hổng.
20 Margaret vừa giận vừa sợ, dùng sức đập cửa, cửa vẫn không xoay chuyển. Nàng liền bắt đầu hét to. Một lát sau, rốt cục cũng có người phảng phất chú ý đến tiếng động phát ra từ trong phòng, đi tới, nhưng điều làm cho nàng cảm thấy tuyệt vọng là, viên thủy thủ nhốt nàng vào đây vừa rồi không hề rời đi.