41 “Mầy lần?”…“Nói lẹ lẹ đi mà ~ em biết chị rồi đó, chỉ cần em chưa thỏa mãn chị, chị tuyệt đối không bỏ qua ~”Rốt cuộc Giai Hòa mới ngẩng đầu lên khỏi dĩa khoai tây chiên, nhăn nhó giơ ba ngón tay.
42 Cứ như vậy bị chèn ép đến hơn mười một giờ cô mới xem như thuận lợi thoát khỏi sự truy hỏi của dân chúng. Lúc đưa Mục Mục trở về trường, xe trực tiếp chạy thẳng tới dưới lầu Ký túc xá.
43 Thành tích thu được của Vĩnh An đã vượt qua sức tưởng tượng, Giai Hòa vừa giao xong tập đầu tiên của bộ phim chuyển thể, ở bên kia đạo diễn Khương đã gọi điện thoại tới, đại ý là muốn quay phần tiếp theo [1] của ‘Vĩnh An’.
44 Phần tiếp theo, biên tập bên kia vẫn chưa chính thức ký hợp đồng, chỗ Kiều Kiều đã công bố tin tức, vô số phỏng vấn ùn ùn kéo đến, thực thực giả giả vô cùng náo nhiệt.
45 Nói xong câu đó, anh lại quay người tiếp tục phát lại đoạn clip lúc nãy. Trên màn hình, lúc cô gái vừa mới cúi đầu lấy ví tiền ra, bỗng nhiên có người gõ nhẹ cửa, tiếng động vang lên rất lịch sự, nghe qua như đang cẩn thận hỏi ý.
46 Kết quả, anh chỉ là cười cười, tiếp tục uống nốt ly nước. Chỉ đơn giản như vậy thôi á? Đáy lòng lặng lẽ có tí mất mát, đang chuẩn bị nói gì đó bổ sung thêm liền nhìn thấy anh đang kề sát vào mình, vươn tay nhẹ nhàng giữ cô lại.
47 “Còn nữa,” Tiêu Dư tháo xuống hơn mười vòng dây đen trên cổ tay xuống, vừa sửa sang tóc tai vừa hỏi, “Mi xác nhận mi thực sự không trúng thưởng?”Giai Hòa run lên, tách trà va vào răng đau đớn.
48 Trong phòng bật máy sưởi đã hơi nóng, anh lại mở điều hòa, rõ ràng là đang những ngày giữa tháng mười, đến lúc xong việc hai người vẫn ướt đẫm mồ hôi.
49 Đến khi anh từ Cáp Nhĩ Tân [1] quay trở về, tiết trời Bắc Kinh đã sang mùa ấm áp. Vốn là đã ra ngoài sớm hơn một tiếng nhưng cuối cùng lại đến chậm hơn hai giờ, sự tình xét đến cùng cũng chỉ có một nguyên nhân, bạn học Giai Hòa lại một lần nữa tự lái xe và lại gặp sự cố, nói chung cũng không nghiêm trọng lắm.
50 “Đây là người thật!” Ánh mắt mẹ già bốc lửa hừng hực, vừa ngẩng đầu lên, chớp mắt một cái đã lập tức thay đổi thành gương mặt mỉm cười, “Thật sự là phiền toái, mình xem mình già như vậy rồi.
51 “Nói rõ ràng chút coi. ” Giai Hòa cầm chặt di động, không hiểu sao tim lại đập thùm thụp. Đầu dây bên kia chỉ thở dài một hơi, giọng điệu bỗng nhiên thay đổi: “Tự chị đi coi đi, nhớ lấy đá trong tủ lạnh ra, lạnh dễ bình tĩnh hơn.
52 Lịch trong máy tính chỉ còn một tuần. Trước đó, cô dùng nguyên một tuần không ngừng tìm hiểu xem ba anh mẹ anh em gái anh thích cái gì, ngay cả việc chọn một món đồ chơi cũng đi ba ngày trời.
53 Kiều Kiều mời nhãn hiệu thiết kế váy cưới, lôi từ trên mạng xuống hơn mười kiểu, bàn bạc rồi chọn chọn lựa lựa may vá này nọ lâu thực lâu. Giai Hòa chống cằm chờ, đến khi cả hai đều mệt rã, Kiều Kiều mới đột nhiên nhớ tới cô: “Có muốn làm luôn cho em không?”Cô quay về phía luồng gió ấm phả ra, hơ hơ tay: “Không cần đâu, người nào đó nói đã mua hết cho em rồi.
54 Kết quả, vừa mới bắt điện thoại, Ngô Chí Luân ngay lập tức sảng khoái nhận lời, còn vô cùng khoái chí, bảo cho tới bây giờ chưa có ai dám nhờ anh chàng làm phù rể cả, hình như là do quá đẹp trai, sợ chú rể sẽ bị áp lực.
55 Giai Hòa há hốc miệng, câm điếc. Cuối cùng A Thanh vẫn xuống xe trước, nói nhỏ: “Hẳn là không có nhiều người lắm đâu, chúng ta đi nhanh một chút là ổn, cùng lắm chỉ có hành khách chụp ảnh thôi, chị ngượng liền cúi đầu, nhìn xuống đất một lúc rồi sẽ qua.
56 Hai người còn hàn huyên đôi ba câu nữa, thằng cháu trai đã tựa vào lòng Giai Hòa ngủ ngon lành, một bàn tay vẫn rất tự nhiên sờ ngực cô. Rốt cuộc Dịch Văn Trạch cũng ra tay, khuôn mặt vô cùng bình tĩnh ôm lấy bé con đang ngủ khì mà bế vào trong phòng.
57 Buổi chiều Văn Nhuận mang con đi siêu thị, Dịch Văn Trạch liền đưa cô đến trường học cũ. Lúc Giai Hòa còn là sinh viên, luôn cảm thấy khuôn viên của Đại học Giao thông Vận tải luôn mang lại hơi thở của giáo dục, nhưng bước vào Đại học Auckland lại cảm thấy không giống trường Đại học, mọi khu nhà đều ẩn giấu trong những lùm cây xanh mướt mắt.
58 Hơn mười ngày tiếp theo, Giai Hòa rất nhanh hòa hợp cùng gia đình Dịch Văn Trạch. Mẹ Dịch Văn Trạch là một người yêu nấu nướng, hơn nữa lại thích những món ăn Trung Quốc, Giai Hòa cũng vui vẻ cùng bà nói chuyện phiếm.
59 Lần đầu tiên Dịch Văn Trạch nhìn thấy Thiên Sở, là năm 2005. Anh còn nhớ rõ đó là một lần gặp mặt bạn bè, Thiên Sở cùng một người chế tác đến muộn. Thật ra ấn tượng ban đầu cũng không có gì, phần lớn đều khách sáo nói chuyện, đối với anh nói từ nhỏ đã xem phim của anh, ngưỡng mộ gì đó.
60 Sáng sớm tinh mơ Giai Hòa đã thức dậy, đi tới đi lui trong phòng ngủ. Đối với một người từ năm này qua năm nọ chỉ dựa vào máy tính tìm lấy niềm vui và bị ban lệnh giới nghiêm sử dụng, mỗi ngày chỉ có thể nhìn sao phán trăng đợi đến tuổi người ta về nhà, lấy máy tính từ trong tủ đã khóa ra thì…“Chồng ơi…” Năm nay khó có dịp anh ở nhà, cô chỉ nịnh nọt chạy qua, vuốt bụng nói, “Mẹ của con trai anh đang bị chứng uất ức tiền sản đó.