21 Editor: Vân TíchỞ vách tường bên này. Chúc Tiểu Anh dán chặt vành tai vào đáy chén, vậy mà một chút thanh âm cũng không nghe được. Đang hoài nghi không biết có phải tại bản thân đọc đam mỹ quá nhiều nên nghĩ lung tung về tình đồng chí trong sáng hữu nghị giữa hai người kia không thì chợt nghe tiếng đập cửa ở phòng bên, còn nói là mang rượu và đồ ăn tới!Chúc Tiểu Anh sửng sốt.
22 Chúc Tiểu Anh cả đời chưa từng nhìn thấy người chết. Ở hiện đại, nhà nàng tứ đại đồng đường, ông cố bà cố vẫn còn sống nhăn răng, vì thế lần này xuyên tới thế giới Lương Chúc, nàng liền bị đống xác chết treo giữa phòng làm cho sợ hãi đến mức cảm thấy có thể nôn ra hết cả lục phủ ngũ tạng.
23 Đêm đen tối mịt, trạm dịch bị lửa thiêu gần như sạch sẽ, bởi vậy lửa cũng không còn bốc cao như trước. Phải nói là vô cùng may mắn khi Mã Văn Tài từ nhỏ đã quen phóng hỏa, cho nên chỗ nào có thể phóng hắn đều phóng cả, động tác nhanh nhẹn vô cùng, khiến đám thổ phỉ còn chưa kịp dùng thuốc mê với đám tôi tớ đã phải bỏ chạy, tất cả những người còn sống đều trốn thoát an toàn.
24 Suốt đoạn đường kế tiếp, Mã Văn Tài nằng nặc đòi ngồi chung xe với Lương Sơn Bá và Chúc Tiểu Anh, còn mặt dày mày dạn nói bản thân bị chuyện đêm qua làm cho sợ hãi nên hôm nay không thể tiếp tục cưỡi ngựa.
25 Ở ngoại ô huyện Bái có một trạm dịch, diện tích không lớn, lại ở nơi xa xôi hẻo lánh, không được quan phủ địa phương quan tâm cử người thường xuyên bảo vệ.
26 Người vừa nói chuyện với Chúc Tiểu Anh khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi, khuôn mặt không phải thuộc loại khí phách bừng bừng mà theo hệ ngoan hiền, tướng mạo không đến mức yêu nghiệt khiến người khác gặp một lần là không thể quên, nhưng được cái điềm đạm tao nhã, vừa nhìn liền biết là con nhà có giáo dục.
27 “Mã Văn Tài? Ngươi chính là Hàng Châu Mã Văn Tài?” Giám viện híp đôi mắt vốn đã bị thịt mỡ che gần hết, thở ra từng từ. “Đúng là học trò. ” Lương Sơn Bá đáp.
28 Sự thật cho ta thấy rằng muốn phản kháng có hiệu quả thì trước hết ngươi phải có đủ thực lực. Bằng không cho dù ngươi có khóc lóc, làm loạn hay thậm chí dọa treo cổ tự tử thì kết quả vẫn là không một ai thèm quan tâm ngươi làm cái gì.
29 Chúc Tiểu Anh không thể tin được. Khó khăn lắm nàng mới thoát khỏi cuộc sống đại học, vậy mà bây giờ lại phải quay về với chuỗi ngày ngáng ngồi mài đũng quần trên ghế nhà trường.
30 Lương Sơn Bá đứng trước mặt Chúc Tiểu Anh, trên tay còn cầm một chồng sách dày. Dưới ánh mắt ôn hòa như nước của đối phương, Chúc Tiểu Anh chột dạ, vội vàng giấu cuốn tiểu thuyết Mã Văn Tài mới viết tặng nàng ra sau lưng.