21 Vấn Nhã cùng Quân Nghị Kỳ vừa mới tiến vào nhã gian, Quân Nghị Kỳ liền ôm quyền thi lễ: “Thần tham kiến Quý Phi nương nương!” Vấn Nhã sửng sốt sau đó vui vẻ cười to: “Kỳ ca ca, huynh làm cái gì vậy nha, đừng cố kỵ như vậy được không, hiện tại lại không phải ở trong cung, ta chỉ là Nhã Nhi nha, Kỳ ca ca đừng đem ta làm Quý Phi nương nương, nghe xong cả người liền không thoải mái.
22 So với hai người ngốc nam nhân này, ý nghĩ thanh tỉnh nhất chính là Quân Nghị Kỳ trong lòng cũng ngọt ngào không ngừng, bởi vì một bữa cơm mà Vấn Nhã cũng chỉ cùng hắn nói chuyện làm nũng, nghe được lời mềm nhũn, xương cốt cả người hắn đều phải rớt ra, ánh mắt nhìn nàng cũng bắt đầu nhiệt liệt.
23 Vấn Nhã lại đắc chí, không nghĩ đã cười ra tiếng, khiến cho ba người khác nhìn nhau nghi hoặc, qua chuyện vừa rồi mà còn cười được, chỉ sợ cũng chỉ có tiểu nữ nhân không giống người thường này thôi.
24 Nàng mới ra cửa thật may mắn khi gặp được Lãnh Sát xoay người trở về, hóa ra một mạch đi Lãnh Sát lại quên hắn cũng ở nơi này, đi xuống lầu phát hiện không đúng, mới lại quay lại.
25 Lãnh Sát không thể không từ trên thân thể mềm mại của Vấn Nhã tụt xuống, trong lòng ảo não vạn phần, nhưng biết Vấn Nhã nhất định lo lắng hai vị bên kia, đành phải hai tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ au lại mập đô đô của Vấn Nhã, khàn khàn nói: “Ca ca không vội, Nhã Nhi nên đi nhìn vị Vương gia bị thương kia.
26 Trong lúc Quân Nghị Lân dương dương tự đắc, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân ầm ỹ, Vương Lôi ngoài ý muốn ở bên ngoài gõ cửa nói: “Vương gia, Hình bộ đại nhân Triệu Khứ Phong đại nhân đến!” Hắn không có kêu danh hào của Vấn Nhã là bởi vì hắn biết Vấn Nhã cũng không muốn người khác biết thân phận nàng là Quý Phi nương nương.
27 Bất quá nữ nhân nào đó hiển nhiên không…nhất thiết làm chuyện này, nàng nghĩ đến Quân Nghị Thiên trong cung cũng không quản được nàng, nàng hiểu được chơi rồi há lại bỏ qua được sao.
28 Quân Nghị Kỳ nghe xong lời của Vấn Nhã nói vừa khiếp sợ vừa trầm lặng. Hắn không thể phủ nhận hắn là yêu tiểu nữ nhân này. Đời người ngắn ngủn mấy chục năm, hắn có thể thật vui vẻ sao? Đã không có nàng làm bạn, hắn thật sự có thể vui vẻ à? Nàng đối với tâm ý của hắn lại là như thế nào.
29 Vấn Nhã ở trong lúc mơ mơ màng màng coi như nghe được thanh âm đao kiếm đánh nhau, thoáng một cái nàng đã bật ngồi ở trên giường, hướng ngoài cửa sổ nhìn tới.
30 Mị Thần tỷ đuổi theo hắc y nhân che mặt có võ nghệ cao cường, xuyên qua nóc các phòng, hắc y nhân khác cũng là luồn lên nhảy xuống, một lát liền ẩn vào bên trong phố xá sầm uất.
31 Nhóm người của Vấn Nhã trở lại Kỳ Vương Phủ đã quá nửa đêm, tất cả mọi người mệt mỏi muốn chết, sắc mặt Kỳ Vương gia lại như tuyết trắng. Bất quá hắn như cũ an bài thích đáng cho bọn họ, còn lấy ra binh phù điều đến hai ngàn binh lính, đem Kỳ Vương Phủ bao vây đến nước cũng không lọt được, ngay cả con kiến cũng đừng mơ đi vào.
32 Lãnh Sát phi thân đi vào ngoại ô thành Lăng Châu, thấy bốn bề vắng lặng, lấy ra một cái ống trúc nhỏ hình tròn từ trên người, sau đó châm kíp nổ, ống trúc nhỏ hướng lên bầu trời phóng đi, một lát liền nổ tung, phát ra ánh sáng màu xanh chói mắt.
33 Vấn Nhã vừa cảm giác ngủ được khá ngon, cho đến giữa trưa mới tỉnh lại, đang chuẩn bị đứng lên vận động cái lưng mệt mỏi, vừa thấy Quân Nghị Thiên đang ngồi ở bên giường thâm tình nhìn nàng.
34 Một bữa cơm mau chấm dứt thì Quân Nghị Thiên để đũa xuống đối với Vấn Nhã nói: “Tiểu Nhã Nhi, ăn xong rồi hãy cùng Nghị Thiên ca ca hồi cung đi!” Quân Nghị Thiên sợ thích khách lại đến, lo lắng cho an toàn của Vấn Nhã.
35 Trong phòng Tam Vương gia Quân Nghị Kỳ. Vẻ mặt Quân Nghị Lân khó chịu ngồi ở bên giường hướng Quân Nghị Kỳ đang bị thương mà oán giận. “Tam ca, huynh xem Tứ ca, cũng thật là, ban ngày ban mặt còn dằn vặt nàng nữa, Nhã Nhi tối hôm qua cũng đủ mệt nha, sao không thể quan tâm nàng nhiều một chút, cũng không biết sáng sớm đến ôm người nào đó làm gì.
36 Thời gian Vấn Nhã ở cùng Quân Nghị Lân liếc mắt đưa tình rất nhanh trôi qua, sắc trời đã tối, đang lúc Vương Lôi đến mời Vấn Nhã cùng Quân Nghị Lân dùng bữa tối thì Kỳ Vương Phủ có vị khách không mời mà đến.
37 Trong tiểu sinh viện đèn đuốc sáng trưng, Lãnh Thù mỹ miều lười nhác tắm rửa xong nằm ở trên giường, nhìn qua thực mềm mại nhu nhuyễn. ‘Ca ca sẽ không ngăn cản mình trả thù cái xú nữ nhân kia chứ, mà Mị Thần tỷ cũng nên dẫn người đến đây rồi.
38 Trong phòng chỉ còn lại có hai người Lãnh Thù cùng Vấn Nhã, Vấn Nhã biết Vương đại ca cùng Lãnh Sát đều bị dẫn đi rồi, lại bị hắn bóp cổ nên rất khó chịu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, trong lòng lại ủy khuất không thôi, nước mắt liền nhịn không được rớt xuống đất.
39 Vấn Nhã bị hắn làm cho giật mình, vội vàng lấy tay móc móc lỗ tai, cũng lớn tiếng nói: “Huynh phát điên cái gì a, lớn tiếng như vậy làm gì, lỗ tai cũng sắp điếc hết rồi.
40 Một lát, hoa nương lôi một nam tử tóc dài, cúi đầu, toàn thân bị trói bằng dây thừng, trong miệng còn đút lấy một miếng vải trắng đi vào, nam tử bị hoa nương vừa hất, lảo đảo một cái liền quỳ trên mặt đất, Vấn Nhã căn bản không thấy rõ bộ dáng vị mỹ nam Đệ Nhất Tả Thành Quốc này rốt cuộc ra cái dạng gì.