61 Trong nhà họ Kỷ, Kỷ Ngải dõi mắt nhìn theo hai người rời khỏi, tầm nhìn dừng lại ở hướng họ vừa mất hút, rất lâu vẫn chưa định thần lại.
Từ đầu đến cuối Kỷ Nam Ưu bình thản nhìn cảnh này, khẽ nhắm mắt lại, gương mặt nghiêm nghị, "Con và Dịch Bắc không hợp nhau!"
"Cha.
62 Cũng không biết có phải đã bị lời của anh kích động đến, mắt Phương Trì Hạ đang nhắm bỗng mở ra.
Sững người nhìn anh hết hai giây, cô giật mình sợ hãi, đẩy mạnh anh ra.
63 Hai người ở lại trong nhà hàng một lúc, giải quyết xâu thịt nướng cuối cùng, Phương Trì Hạ thuận miệng hỏi một câu, "Bữa ăn này khoảng bao nhiêu tiền?"
Chưa đợi Lạc Dịch Bắc trả lời, bản thân đã cầm hoá đơn bên cạnh nhìn một cái.
64 Kỷ Ngải vừa bước vào, hoá ra biệt thự thanh tịnh, đã bị làm xáo trộn không ít.
Vây quanh Lạc Dịch Bắc, trừ lúc nãy tâm trạng suy sụp được vài phút, cô của sau đó, nói chuyện không ngừng nghỉ.
65 Muốn thoát khỏi tư thế này của hai người, nhưng mà, hơi thở của Lạc Dịch Bắc, lại như đám dây leo mọc lên chi chít vậy, ập đến khắp mọi nơi.
Mặt của cô quay sang đâu, môi của anh theo đến đó.
66 Điều mà Phương Trì Hạ lo sợ là đụng phải Lạc Dịch Bắc.
Nếu như lần này thật sự vào được Dung Hi, chỉ cần hai người không chạm mặt, thì cô sẽ không chuẩn bị để nói sự thật với anh.
67 "Cậu Cận Dương?" Phương Trì Hạ căn bản không biết đối phương là ai, hơi bất ngờ trước sự sắp xếp này.
"Đúng vậy, chính là người lúc nãy cô vừa được phỏng vấn, cô không biết anh ấy là ai sao? Giám đốc vận chuyển của Dung Hi, bạn của cậu Lạc, cậu Thi Cận Dương mang một phần tư dòng máu quý tộc Pháp, gia đình là một đại gia tộc có tiếng tăm của Pháp! Cô cũng thật may mắn, lại có thể được cậu chủ Thi Cận Dương trực tiếp mở miệng phê duyệt, đây chính là vận may mà rất nhiều người được anh phỏng vấn ao ước nhưng không có.
68 Lạc Dịch Bắc lúc này trông ra rất tản mạn, trút bỏ dáng vẻ lạnh lùng, khoác lên một sự xấu xa không thể diễn tả.
Thân người lười nhác dựa lên cửa, ánh mắt của anh ung dung nhìn về phía cô, dường như không có ý định buông tha cho cô.
69 Phương Trì Hạ ngẩn người, cảm thấy nơi cổ tay truyền đến hơi ấm, cơ thể cô cứng đơ, khăn lông bị cầm theo khuôn mặt trượt xuống đất.
Cô kinh ngạc nhìn anh bỗng nhiên xuất hiện ở đây, biểu cảm trên mặt của cô có hơi hoảng hốt, "Sao anh lại ở đây?"
Ánh mắt của Lạc Dịch Bắc dán chặt trên môi hồng tựa cánh hoa anh đào, cứ nhìn như vậy, trong ánh mắt ngưng đọng của Phương Trì Hạ, gương mặt ma xui quỷ khiến nghiêng qua.
70 "Không sao, tớ biết ứng phó thế nào. " Phương Trì Hạ sờ chiếc nhẫn cưới dưới tay, an ủi cô ấy một câu, cùng cô tiếp tục ăn xong bữa trưa, lúc chiều một mình trở về Phương gia.
71 Sau khi Phương Trì Hạ trở về thậm chí rất có tâm tư chạy đến siêu thị mua chút nguyên liệu nấu ăn trở về làm bữa tối phong phú.
Lúc Lạc Dịch Bắc trở về thấy cô đang bận rộn ở trong bếp.
72 Thi Cận Dương thoạt nhìn rõ ràng là dễ chung đụng hơn so với Lạc Dịch Bắc nhiều, lúc nói chuyện có chút biếng nhác, người không như Lạc Dịch Bắc, cả ngày gương mặt lạnh lùng.
73 Phương Trì Hạ sững sờ một hồi lâu, sắc mặt thay đổi.
Cô cũng không phải sợ bị Lạc Dịch Bắc phát hiện, cô chỉ là nghĩ không cho anh biết để tránh phát sinh những hiểu lầm không đáng có.
74 Lạc Dịch Bắc bất động thanh sắc nhìn chằm chằm đống lớn đống nhỏ món ăn bày ở trước mặt mình, trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình ảnh cùng Phương Trì Hạ dùng cơm, ánh mắt lại trầm xuống.
75 "Ừ, theo tôi vào đây. " ánh mắt Thi Cận Dương không được tự nhiên quay đi, liền bước vào phòng.
Lúc Phương Trì Hạ tới Dung Hi chưa nghe nói qua việc này, chẳng qua nghĩ lại, công ty lớn như vậy, phúc lợi nhiều cũng bình thường.
76 Đi đên cửa phòng, mới kéo cửa ra, liền nghe tiếng của Thi Cận Dương truyền đến “Đừng đem thêm phiền phức cho anh!”
Ánh mắt Thi Lạc co lại, một chân đã bước ra liền cứng rắn rút về.
77 Phương Trì Hạ giật mình, giơ tay lên muốn đầy anh ra ngoài.
Nhưng mà lực của hai người cách nhau quá xa. Lạc Dịch Bắc đối phó với cô dễ như trở bàn tay.
78 Đang im lặng, điện thoại Lạc Dịch Bắc bỗng nhiên vang lên.
Ghé mắt nhìn màn hình, là Sa Chức Tĩnh gọi điện thoại tới, anh nhận máy “Đêm nay về nhà một chút, ông nội bây giờ đang ở bệnh viện!”
“Được, con biết.
79 “Đợi anh một chút, mười phút sau về nhà” Lạc Dịch Bắc không nói gì thêm quay người đi vào phòng bệnh.
Anh vừa biến mất liền có một đứa nhỏ từ trong đi ra.
80 Hết lần này đến lần khác, Phương Trì Hạ cũng không nhận thức được.
Chẳng những trong đoạn đường này không nói chuyện với anh mà ngay cả khi về nhà cũng không chịu phối hợp.