1 Một năm nào đó, vào một tháng nào đó, trong một ngày trời thật là đẹp, thật là tuyệt vời theo như cách nghĩ của đại đa số dân chúng. Buổi sáng mát dịu trong lành, ánh nắng ấm áp chiếu rọi khắp nơi khiến lòng người thanh thản.
2 Nam Cung Hân Vũ tỉnh dậy sau khi bị tiếng sét 'ái tình' mãnh liệt của thiên lão gia đánh trúng, miệng nhỏ xinh xắn còn lầm bầm lầu bầu, “Lão thiên, ông thực không có mắt! Ôi sao cái số của mình nó nhọ như lọ nồi! Cảm thấy bất bình”
Sau một hồi luyên thuyên lảm nhảm chẳng đâu với đâu, việc đầu tiên của bạn nữ nào đấy nghĩ tới chính là.
3 “Aaaaa. . . . ” Đi vào bên trong, mỗ nữ không chịu yên tĩnh một phút giây nào đó lại cất cao giọng đài phá làng phá xóm lên.
Nam Cung Hân Vũ nhìn vào hai bộ xương cùng nằm bên nhau trên một chiếc giường gần đó mà rợn người, lẽ dĩ nhiên, tiếng 'hát' kinh thiên động địa kia cũng là xuất phát từ đây.
4 Sáng ngày hôm sau, Nam Cung Hân Vũ thu dọn đồ đạc của mình, chuẩn bị ra chiến trường xung phong giết giặc để giải phóng tự do cho bản thân. Trước khi đi, nàng còn ghé qua mộ của Tà Phương và Nguyệt Mi lạy ba cái nói lời từ biệt, dù rằng hai vị sư phụ thành công trong việc vô tình hạ độc đồ đệ nhưng dù sao cũng là hai người thân duy nhất tuy không nhìn thấy mặt của nàng trên đời này.
5 Lãnh Hàn Phong cảm nhận được sự khác lạ của bản thân, trong lòng không khỏi nghĩ thầm,“Mình bị sao vậy? Tim đập bất thường, không lẽ là di chứng của ' Hủy Chân Cốt'?”
Được rồi, Phong đại gia quả thực là điển hình của xử nam nếu không muốn nói là quá.
6 Nam Cung Hân Vũ nhìn người mình cứu được, hắc tuyến chảy dài, bỗng dưng cảm thấy toàn thân ớn lạnh, có một dự cảm không lành sắp xảy ra với mình.
Bất quá điều đó tạm thời gác qua một bên đã, chủ đề trọng yếu bây giờ là.
7 Nam Cung Hân Vũ nhìn nam nhân vừa bước vào, trong lòng chỉ thầm than một câu, “Chậc. . . Lại thêm một yêu nghiệt giết người không dao!” Này có phải là phong thủy cổ đại quá tốt hay không? Thế nào mà lại dưỡng ra toàn tuấn nam mĩ nữ vầy chứ???
Tên hoàng thượng kia một thân hoàng bào uy nghi lẫm liệt.
8 Sáng ngày hôm sau.
Nam Cung Hân Vũ cùng Lãnh Hàn Phong, Cô Ngạo Hiền cùng Hiên Viên Tư Triệt sớm đã có có mặt tại Khôn Ninh cung. Sau khi chẩn mạch lần nữa để xác định mẫu cổ vẫn còn sống, nàng quay lại gật đầu với Hiên Viên Tư Triệt, ngụ ý có thể bắt đầu.
9 “Haiz. . ” Nam Cung Hân Vũ nhìn trời thở dài, ngày hôm nay đến chơi với lão nãi nãi kết thúc trong bốn từ “đinh tai nhức óc”, “giết người không dao”, “lòng dạ phụ nữ“.
10 Có lẽ yên bình nhất vẫn là mỗ nữ vô tư tới vô tâm. Mặc mưa bom bão đạn huyết vũ tinh phong ngoài kia, nàng vẫn hồn nhiên dạo chơi khắp kinh thành. Ừ, nói chứ, Nam Cung Hân Vũ rõ ràng đã quên đi bệnh tình của mình, khéo vào quan lúc nào cũng không hay! Cái gì mà thuốc dẫn, cái gì mà thuần dương, tất cả đều là mây bay.
11 Ngọc Lưu lâu, cái tên người người đều biết, nhà nhà đều biết, từ đứa trẻ ba tuổi đến cụ ông sắp chào tạm biệt với đất mẹ đều biết, nam nữ già trẻ gái trai cũng biết đến nó.
12 Được rồi, bên cạnh Nam Cung Hân Vũ đều là những đại nhân vật thâm tàng bất lộ, nguy hiểm vạn phần. Quả thực là những trái bom hẹ giờ không biết khi nào phát nổ! Bất quá, mỗ nữ nào đó làm sao nhận ra rằng minh đang mang theo B52 bên người bất cứ lúc nào cũng có thể “bùm” chứ? Vậy mới nói, chúc ai đó may mắn!
Tuy nhiên cái đó cứ tạm thời gác sang một bên, Nam Cung Hân Vũ khi nghe thấy tiếng người chủ trì cuộc thi nói xong đã xách váy lắc mông chạy đi đăng kí! Khụ, được rồi, người ta là đại mĩ nhân dáng hình nóng bỏng đốt mắt người nhìn, khuynh thành khuynh quốc “nan ngôn nan họa”*, chuyên gia diễn kịch giả trang thành hiền lương thục đức dịu dàng nữ tính cho nên không thể xách váy chạy lăng xăng mà thướt tha uyển chuyển rời đi.
Thể loại: Xuyên Không, Huyền Huyễn, Ngôn Tình
Số chương: 50