1 Ngày lễ tình nhân tháng bảy. Đây là một ngày lãng mạn nhất trong năm nhưng cũng là ngày đen tối nhất…Vừa đến đêm, một đôi nam nữ vội vã chạy về nhà. Cửa còn chưa đóng kín, lửa nóng khiến hai thân hình dây dưa một chỗ, vừa hôn vừa gặm, quần áo nhanh chóng được cởi ra.
2 Bên trong phòng KTV. Mỗ nữ như sói rú hát vang…“Tình… yêu… chẳng qua là chơi đùa với người, không hề ngạc nhiên. Đàn ông… chẳng qua chỉ là một món đồ chơi để tiêu khiển, có gì đặc biệt hơn người? … Cái gì gọi là tình… cái gì gọi là ý… không phải tự mình lừa mình sao.
3 Người đàn ông có đôi mắt đẹp nhìn khuôn mặt của cô, con ngươi đen kịt như vực thẳm không đáy, khiến người ta vừa nhìn liền bị mê muội và thu hút. Mà trên khuôn mặt anh chỉ có một từ để hình dung – lạnh.
4 “Thất Thất” Phương Lam kích động kêu to muốn ngăn cản. Thế nhưng đám người kia lại chặn đường. “Cô gái, sợ là đêm nay cô phải ngủ lại bên phòng phía trên rồi.
5 Lộ rồi sao?Tử Thất Thất kinh ngạc nhìn bộ dạng đã biết từ lâu của anh. “Tôi đoán đúng sao?” Anh hỏi. “Đúng, tôi là xử nữ. Vậy thì sao? Anh có ý kiến gì?” Cô hung hăng nói, kiềm chế tâm trạng kích động.
6 Sáng sớm hôm sau. Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy róc rách, bóng dáng người đàn ông cao lớn hiện lên trên tấm kính cửa không ngừng lay động bày ra hình ảnh khêu gợi.
7 Tên hỗn đản, đã chiếm hết rồi còn vẽ bậy lên cơ thể cô. Tại sao lại là rồng?Cô rõ ràng là phụ nữ, phượng hoàng mới phù hợp với cô chứ. A không đúng, vấn đề quan trọng bây giờ là tại sao lại đau vậy? Còn nữa, làm sao để tẩy thứ này?“Ai…”Cô hiện giờ không có chút sức lực nào để mắng chửi người khác nữa, chỉ có thể thở dài rồi bước vào bồn tắm lớn.
8 Huyết long?Tử Thất Thất kéo áo xuống, nghi ngờ quay lại liền thấy khuôn mặt biến sắc của ông ta. Không phải chỉ là một hình vẽ con rồng thôi sao? Sao lại bị dọa thành như vậy?“Cô gái… thực xin lỗi… hình xăm của cô… tôi… tôi…không thể giúp cô tẩy.
9 Tử Thất Thất thất thần đi ra khỏi cửa hiệu xăm, không thể ngờ rằng mình chỉ muốn một đêm phóng túng thôi thế nhưng lại chọc phải kẻ thống trị giới hắc đạo.
10 Một tháng trong chớp mắt đã trôi qua. Chuyện bán đấu giá dù đã xong nhưng nợ vẫn không thể trả hết hoàn toàn. Số tiền Tử Thất Thất vất vả kiếm được chỉ có thể làm được ít chuyện nhỏ sau khi ba mẹ qua đời.
11 7 năm sauTrước cổng nhà tù thành phố AHơn mười chiếc xe màu đen hiệu BMW đỗ song song, hàng chục gã đàn ông mặc âu phục màu đen đứng chỉnh tề phía trước mỗi xe, cực kỳ uy phong.
12 Những tháng ngày hạnh phúc sống trong căn hộ nhỏ cho thuê. Trong phòng khách nhỏ hẹp, một bé trai sáu tuổi như một ông cụ non ngồi trên ghế sô pha đọc báo, còn người phụ nữ xinh đẹp hai mươi bảy tuổi mặc chiếc tạp dề Hello Kitty đáng yêu đang trong phòng bếp làm bữa sáng.
13 Từ ngày bắt đầu biết mình mang thai Mặc Thiên Tân, cô không hề có ý định dấu cậu chuyện về Mặc Tử Hàn, và cũng cho cậu biết ba cậu họ Mặc. Cô cảm thấy chuyện này không dấu được lâu, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ bại lộ.
14 Khu nhà cao cấp Mặc gia. Mặc Tử Hàn mặc chiếc áo sơ mi màu đen cùng với chiếc quần đen, mở 3 khuy áo phía trên lộ ra cơ ngực rắn chắc mờ mờ ảo ảo. Hơn nữa toàn bộ cơ thể bên ngoài anh đều được bao bọc bởi màu đen khiến cho vóc người thon dài càng lộ ra bên ngoài, cũng khiến cho người ta cảm thấy thần bí.
15 Mặc Thiên Tân ngồi trước cổng chính cách đó không xa, chờ, chờ, chờ, chờ đến Hoa nhi cũng cảm thán thế nhưng cánh cổng sắt nhà Mặc gia chưa từng mở ra.
16 Mặc Tử Hàn hoàn toàn không hiểu cậu vừa nói cái gì, cũng không ý thức được gợi ý của cậu. Nhưng mà khuôn mặt tiểu quỷ này có gì đó rất quen thuộc. Từng gặp ở đâu?Không có khả năng.
17 Mặc Tử Hàn tức giận trừng mắt nhìn dòng chữ trên tấm bìa, tay anh vì tức giận mà hơi run run. Xem? Hay là không xem?Đây lại là một trò đùa nữa sao? Nhưng mà… cũng rất ngạc nhiên.
18 Tử Thất Thất có chút kinh ngạc nhìn anh. Trải qua bảy năm ở gần nhau, cô biết sớm muộn gì ngày này cũng sẽ đến. “Được thôi, vậy đi đâu nói chuyện?”“Anh đã chọn được một nhà hàng tốt rồi!”“Vậy đi thôi!”“Ừ!”Bách Hiên duỗi tay phải ra, Tử Thất Thất vẫn không có đụng vào, cùng anh giữ khoảng cách nhất định, cùng nhau bước đi.
19 Tử Thất Thất đứng trước mặt Bách Hiên, nhíu mày nhìn anh, oán giận nói: “Mắt anh thấy đồ của em rơi sao? Làm gì có!”“Không có sao? Có thể là anh nhìn lầm!” Vẻ mặt ân hận của Bách Hiên nở một nụ cười ôn nhu.
20 Tại khu nhà cho thuê. Tử Thất Thất một chân vừa bước vào cửa, Mặc Thiên Tân vui vẻ chạy về phía cô. “Gặp được không?” Cậu không đầu không đuôi hỏi. “Gặp ai?” Tử Thất Thất nghi ngờ.