41 Mười hai giờ trưa!"Leng keng - Leng keng"Chuông cửa phòng vang lên, Kim Hâm nhanh chóng đến mở cửa ra. Tử Thất Thất đứng ở ngoài cửa, vẫn nở nụ cười như trước, hơi cúi đầu nói: "Kim tiên sinh, tôi mang cơm trưa tới cho anh.
42 Chẳng lẽ. . . Cô trúng tà?Nếu không vì sao cô lại làm ra loại hành động điên rồ này, nói ra những lời ngu xuẩn này?Nhưng mà. . . Anh ta phải cự tuyệt chứ, theo như tính cách anh ta mà nói, anh ta khẳng định sẽ từ chối.
43 Thanh âm người đàn ông này không phải là Kim tổng, tại trong phòng kia còn có một người đàn ông khác?Anh ta là ai vậy?Trong ý thức Bách Hiên đột nhiên hiện lên hình ảnh Mặc Tử Hàn, thế nhưng thanh âm này so với Mặc Tử Hàn càng lạnh như băng, càng âm trầm, càng tà ác, mỗi lời giống như mang theo nguyền rủa, khiến toàn thân người ta run sợ.
44 Vì không muốn có thêm phiền toái nên Bách Hiên không đem Tử Thất Thất ra khỏi khách sạn mà trực tiếp tới phòng ở tầng bốn. Thế nhưng lại không ngờ khi cửa thang máy mở ra đúng lúc đụng phải Phương Lam đang chờ thang máy.
45 Phòng thuê tầng 4Phương Lam không ngừng đi đi lại lại trước cửa phòng Bách Hiên vừa bước vào, càng nghĩ lại càng thấy không thích hợp. Cho dù Thất Thất thật sự uống say, thân là bạn trai vì sao anh ta không đưa cô ấy về nhà? Vì sao lại vào phòng thuê làm gì chứ?Cô nam quả nữ, cùng ở một phòng, chẳng lẽ anh ta muốn.
46 Mặc Tử Hàn ôm Tử Thất Thất đang hôn mê không trở lại phòng mà đi thẳng tới bãi đỗ xe, chuẩn bị đưa cô đi. Nhưng mà chợt"Linh linh linh. . . Linh linh linh.
47 Khu chung cư Hạnh PhúcMặc Thiên Tân lo lắng bất an đi đi lại lại trong phòng khách, trong lòng nóng như lửa đốt. Câu cuối cùng mà ba nói là có ý gì? Ba muốn làm gì mẹ? Chẳng lẽ ba thật sự định làm Bá Vương ăn cơm?Không được, phải có cách để cứu mẹ, thế nhưng.
48 Mấy giây sau. . . Mặc Thiên Tân ngẩng đầu nhìn khuôn mặt trầm mặc của anh, nghi hoặc nói: "Ba, ba bị phù thũng sao?"Phù thũng?Mặc Tử Hàn lấy lại tinh thần nhưng vẫn trầm mặc như cũ.
49 Thích?Khuôn mặt Mặc Tử Hàn tựa như băng tuyết ngàn năm bao phủ, trừ bên ngoài lạnh lùng hoàn toàn không nhìn ra bất cứ dao động nào. "Cậu cho rằng tôi thích cô ấy?" Anh nhẹ giọng, mãnh liệt hỏi.
50 Tử Thất Thất khiếp sợ ngồi dậy. Chín chín tám mươi mốt ngày?"Mình. . . ngủ mê mệt như vậy?" Cô không dám tin lẩm bẩm tự hỏi. Bỗng nhiên. . . Khuôn mặt đầy nước mắt của Mặc Thiên Tân biến mất, còn tươi cười sáng lạn.
51 Tự mình?Cô ấy muốn đi tìm Bách Hiên?Phương Lam cùng Mặc Thiên Tân sửng sốt. Cái này chết chắc! Bọn họ sao có thể quên nhân vật quan trọng kia. Làm sao bây giờ?"Ta ra ngoài!" Tử Thất Thất cố tình nói lớn tiếng, mở cánh cửa nhà ra.
52 Tử Thất Thất kinh hãi giật mình. "Không. . . Điều đó không có khả năng, nếu như chuyện đó thật sự xảy ra, tôi không thể không có cảm giác, anh lừa tôi!" Cô kích động hét, ra sức phủ nhận.
53 Tử Thất Thất đi ra khỏi cửa chính trong suốt của khách sạn Rich, ngửa đầu nhìn trời xanh mênh mông vô bờ, tâm cô không thể nào quang đãng được như bầu trời kia.
54 Tử Thất Thất nhìn khuôn mặt vô hại của anh ta, không hề nghi ngờ gì lập tức tươi cười, nét mặt trở nên hòa ái dễ gần. "Đúng vậy, tôi vừa mới thất nghiệp, đang tìm việc làm!" Cô thản nhiên nói.
55 Trước cửa phòng tầng bảy. Tử Thất Thất đứng đối mặt với cửa phòng, hít thở sâu một hơi sau đó mỉm cười. Vươn tay phải ấn vào chuông. "Leng keng - Leng keng""Két"Cửa phòng lập tức mở ra nhưng không có ai ra nghênh đón.
56 Mặc Tử Hàn ngạo nghễ đứng tại chỗ, mắt nhìn chằm chằm mắt cô, nhìn nét mặt khiếp sợ của cô trong lòng không khỏi mừng thầm. Biểu tình rất thú vị, phản ứng rất thú vị, khiến người ta không nhịn được muốn trêu ghẹo cô.
57 Tất cả mọi chuyện dường như trùng hợp quá mức. Cô vừa từ chức thì tìm được một công việc mới ngay lập tức, nơi làm việc dĩ nhiên lại gặp hắn ta một cách trùng hợp.
58 Mặt trời lặn rồi lại mọc, một ngày mới lại bắt đầu!Mặc Thiên Tân vẫn như thường ngày, ngủ dậy, rửa mặt, ăn cơm, sau đó cắp cặp sách tới trường, nhưng mà.
59 “Thiên Tân thiếu gia, cậu có chuyện gì có thể hỏi trực tiếp tôi, không cần phải vòng vo như vậy, tất nhiên. . . nếu có thể trả lời thì tôi nhất định sẽ dựa vào tình hình thực tế để trả lời, nhưng mà nếu không thể trả lời, cho dù chết tôi cũng không hé lộ một chữ!”Nghe được những lời anh nói, Mặc Thiên Tân sửng sốt.
60 Tử Thất Thất không biết tại sao hai chân mình như bị vật gì lôi kéo, tự nhiên lại mò đến khu nhà kia. Cô nhìn chằm chằm vào cửa phòng trước mặt, trầm mặc hồi lâu.