81 "Thất. . . . Thất Thất. . . . "Bách Hiên líu ríu, ánh mắt càng ngày càng mơ hồ, không chỉ có không thấy rõ khuôn mặt của cô mà ngay cả thân thể cô đứng ở đó cũng không thấy, bỗng.
82 Ném xuống?Cô không phải là muốn cùng anh ta cứ như vậy cột vào nhau?Không được không được không được không được. . . . . "Không nên!"Tử Thất Thất kinh hoảng đưa tay cướp lấy, Mặc Tử Hàn lại lập tức đem cái chìa khóa đặt vào tay nữ tiếp viên hàng không, sau đó bắt lấy tay kia của cô chồng lên.
83 "Tại sao. . . . Tại sao. . . . " Bách Hiên thống khổ không ngừng tự hỏi, "Tại sao. . . . Tại sao. . . . "Anh thật vất vả mới có được cơ hội, tại sao lại trở thành cơ hội của Mặc Tử Hàn? Anh bỏ đi tất cả, liều mạng tìm kiếm cơ hội, vì sao lại bị cha ruột anh tự tay bóp chết?Ông ta thật sự là ba anh sao? Thật sự là người ba đã sinh ra anh sao? Tại sao muốn tra tấn con mình như vậy chứ? Tại sao phải đối đãi với anh như vậy?"Tại sao.
84 Cửa xe mở ra, một người đàn ông Trung Quốc mặc âu phục tới trước mặt bọn họ. Chỉ thấy anh ta cung kính khom lưng chín mươi độ, sau đó nói, "Điện hạ!""Ừ!" Mặc Tử Hàn nhẹ nhàng lên tiếng trả lời.
85 Mặc Thiên Tân nhìn theo bóng hai người bọn họ lên lầu. Cậu anh tuấn đem điều khiển từ xa cầm trong tay ném lên, sau đó chuẩn xác tiếp lấy, khóe miệng.
86 “Thình thịch thình thịch. . . ”Trống ngực Tử Thất Thất lớn đến mức có thể làm cho người ta nghe thấy rõ ràng, thật giống như có người ở trong người cô khua chiêng gõ trống.
87 Bảo. . . . Bảo bối?Người người đàn ông này anh ta uống lộn thuốc sao?"Cái kia. . . Không cần, anh tự mình tắm rửa đi!" Cô kích động nói, hai tay đẩy hai tay của anh đang ôm eo mình ra.
88 May mắn cậu tới kịp, nếu không mẹ có thể bị cái kia cái kia rồi. Mặc Thiên Tân giả vờ ngu ngốc, chạy tới bồn tắm lớn, mở ra hai tay muốn nhảy vào bồn tắm.
89 "Tôi nói anh cũng không biết!Hốc mắt Mặc Tử Hàn khẽ buộc chặt, không hiểu sao có chút khó chịu. "Là đàn ông hay là phụ nữ?" Anh thay đổi phương thức hỏi nhưng lại hoàn toàn không phát hiện khi mình nói ra lời này có một loại đố kị đang lan tràn.
90 Nghe cô nói vậy, Bách Vân Sơn càng thêm cau mày. Từ lúc cô ta vừa bước vào, nụ cười trên mặt chưa từng thay đổi, hơn nữa thái độ nói chuyện cũng là nhất mực giữ lễ làm cho người ta tìm không ra một khuyết điểm, nhưng cũng bởi vì những cử chỉ này làm cho tim của ông có chút bất an.
91 "Thích?" Cước bộ Phương Lam bỗng nhiên dừng lại, hơi hơi quay đầu nhìn anh cười nói: "Tôi dĩ nhiên thích cô ấy, Thất Thất chính là bạn tốt nhất của tôi !""Ý tôi không phải như vậy!" Bách Hiên chăm chú.
92 Trời ạ! Trời ạ! Trời ạ!Tử Thất Thất dùng tay trái che ngực mình, toàn thân xích lỏa bị Mặc Tử Hàn kéo ra khỏi phòng ngủ. Cô bối rối nhìn chung quanh sợ bị người nhìn thấy, trái tim đập bùm bùm như sắp nổ tung, mà nhiệt độ cũng không ngừng tăng lên, thật giống như phát sốt.
93 "Đúng. . . . . Xin lỗi!" Tử Thất Thất bối rối nói, lập tức muốn đứng lên. Nhưng là Mặc Tử Hàn ở sau lưng cô vẫn không nhúc nhích, còn cố ý dùng lực không cho cô đứng lên.
94 Trước cửa toilet. Tử Thất Thất vội vàng mở cửa toilet nữ ra, nhanh chóng bước vào, Mặc Tử Hàn phía sau lại đột nhiên túm lấy tay cô. Cô quay đầu lại, cau mày nhìn chằm chằm anh.
95 Bệnh viện. Một chiếc Bentley thình lình dừng ở cửa lớn bệnh viện, người đàn ông ngồi ở ghế lái rất nhanh bước xuống, đi tới phía sau xe, mở cửa ôm Mặc Tử Hàn cả người đầy máu ra, vội vàng đi vào trong bệnh viện.
96 Sau một ngày một đêmPhòng bệnh VIPVách tường màu trắng, nóc nhà màu trắng, kết cấu kiểu nhà ở nhưng lại tràn ngập mùi nước khử trùng. Mặc Tử Hàn bình tĩnh nằm ở trên chiếc giường đôi rộng lớn, hai mắt khép lại, mà ở bên cạnh anh, Tử Thất Thất lẳng lặng ngồi ở trên ghế, theo dõi sắc mặt anh chuyển dần sang hồng nhuận.
97 Mặc Tử Hàn nghe cô mở miệng một tiếng người nào đó, trong lòng mơ hồ cảm thấy có lỗi. Quả thực, anh tựa hồ còn có chút ấn tượng, tựa hồ anh thật sự đè lên chân của cô, mà chuyện giày cao gót cũng là anh cố ý trêu cợt cô, bất quá, vết thương này thật có thể trở thành cớ sao? Cô không phải là còn có một chân trái vẫn hoàn hảo sao? Thật sự không thể trốn sao? Hay là.
98 Mặc Tử Hàn nhìn khuôn mặt tươi cười rực rỡ ánh mặt trời của hai mẹ con, mặc dù hai người bọn họ đều đang cười, hơn nữa cười vô cùng vui vẻ, nhưng là trong mắt anh lại cảm thấy khuôn mặt tươi cười của bọn họ cũng không phải là vui vẻ phát ra từ nội tâm.
99 Mặc Tử Hàn nghe xong báo cáo của Kim Hâm, mày nhíu lại càng thâm thúy. Bách Vân Sơn tuy rằng khôn ngoan nhưng hẳn là sẽ không tự mình lộ liễu đi làm loại sự tình này, xem ra nhất định là có người đang âm thầm trợ giúp ông ta, cũng bảo vệ ông ta, cho ông ta dũng khí đi làm chuyện này, như vậy.
100 "Tìm tôi?" Mặc Tử Hàn nghi hoặc. Phương Lam này là ai? Cô ta nói cô ta là bạn tốt nhất của Tử Thất Thất, chẳng lẽ là cô gái mấy ngày hôm trước Tử Thất Thất gọi điện kia? Nhưng là.