141 Bách Hiên ngây ngốc đứng tại chỗ, lẳng lặng nghe những lời cô vừa nói. Anh cố gắng giữ lại chút bình tĩnh trên khuôn mặt mình, dịu dàng nói, "Thất Thất, những lời em vừa nói là thật sao? Em thật sự.
142 Phương Lam nhìn khuôn mặt tiều tụy kia của cô, đau lòng nói, "Cậu thật sự muốn nhảy vào hố lửa sao?""A. . . . . . " Tử Thất Thất đột nhiên cười, cười ngây thơ giống như một đứa trẻ, sau đó bướng bỉnh nói, "Ý cậu đó là hố lửa sao? Không phải là cậu với Thiên Tân không ngừng đẩy tớ vào hố lửa đấy thôi? Tâm tư này của hai người, tưởng tớ cái gì cũng không biết sao? Cũng quá xem thường Tử Thất Thất tớ rồi!""Cậu từ lúc nào mà thông minh như vậy?" Phương Lam trêu ghẹo.
143 Sờ sờ lông?Thổ Nghiêu đổ mồ hôi!Hai mắt anh nhìn nụ cười tà trên mặt Mặc Thiên Tân, trong lòng bắt đầu thấp thỏm, mà khuôn mặt giống y đúc khuôn mặt Mặc Tử Hàn kia càng khiến anh có chút kinh hãi.
144 "Vâng!"Thổ Nghiêu khẽ cúi đầu, lĩnh mệnh. Tử Thất Thất cười xoay người, vừa đi tới cửa phòng, vừa nói, "Sửa lại đầu cho tốt đi, Thiên Tân con cũng đừng náo loạn nữa!""Vâng ạ!""Vâng!"Hai người đồng thanh, thanh âm vang dội mà trong đó một người thì không cam lòng.
145 "Tôi đã sai còn ti tiện? Ha. . . . . Thật là buồn cười, nếu tôi ti tiện, vậy anh chính là đê tiện!" Cô tức giận mắng. Mặc Tử Hàn nộ khí xung thiên! (Tức giận ngất trời)"Em nói cái gì?" Anh nghiến răng nghiến lợi.
146 Mặc Tử Hàn nghe được những lời cô nói, cả người ngây ra. Hận?Cô ấy mới nói chữ này sao?"Này, Tử Thất Thất, em lập lại lần nữa cho tôi, em vừa nói gì?" Anh ở bên tai cô lớn tiếng ra lệnh.
147 Hạ Thủy Ngưng nghe thấy lời này, gò má nháy mắt đỏ bừng, bắt đầu phát sốt. "Ba. . . . . . Con nào có vui vẻ đến mức mấy ngày ngủ không yên? Sao ba lại nói lung tung với người khác như vậy a!" Cô bực bội nắm lấy tay Hạ Mộ Phong.
148 Bách Vân Sơn khiếp sợ nghe những lời Bách Hiên vừa mới nói, đôi mắt lại nhìn khuôn mặt phẫn nộ của Hạ Mộ Phong, ông vội vỗ bàn một cái, cắt đứt chiến hỏa ở giữa hai người, nói, "Hiên nhi, con uống rượu thì cũng đừng có nói hươu nói vượn, mau về phòng cho tỉnh rượu đi!"Bách Hiên quay đầu nhìn khuôn mặt khẩn trương kia, khóe miệng dịu dàng hiển lộ ra nụ cười khinh thường.
149 "Thất Thất. . . . . Thất Thất. . . . . Thất Thất. . . . . "Bách Hiên không ngừng nỉ non, cánh tay ôm cô cũng càng ngày càng gấp, giống như chỉ cần anh hơi buông lỏng là cô sẽ biến mất.
150 Tử Thất Thất nhìn khuôn mặt anh ngủ, anh ngủ rất sâu, hơn nữa còn ngủ rất ngon, lộ ra vẻ mặt thỏa mãn. "A. . . . . " Cô khẽ cười, giống như lông chim mềm mại rơi xuống đất.
151 "Cộc, cộc, cộc!"Ba tiếng gõ cửa vang lên, cắt đứt lời sắp nói ra của Mặc Tử Hàn. Anh bực bội cau mày, hai mắt nhìn về phía cửa phòng. Vang lúc nào không vang, hết lần này tới lần khác chọn ngay lúc này phá đám anh?Đáng chết!"Cộc, cộc, cộc!"Hỏa Diễm ngoài cửa không nghe thấy tiếng trả lời trong phòng, lại gõ thêm ba cái.
152 Đêm khuya từ từ trở thành sáng sớm, đêm tối từ từ trở thành ban ngày. . . . Mặt trời và trăng sáng luân phiên thay nhau, ngày hôm sau vẫn như cũ buông xuống.
153 Trong phòng ngủ trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng khóc của Hạ Thủy Ngưng. Bách Mạc Lệ nhìn Bách Hiên sải bước đi tới phòng tắm, sau khi đờ ra vài giấy, vội vàng hoàn hồn, vội vã tới cạnh giường, đầu tiên là kéo chăn che thân thể Hạ Thủy Ngưng, sau đó lo lắng nói, "Thủy Ngưng, con không sao chứ?"Hạ Thủy Ngưng ngồi dậy, hai tay nắm chặt ga giường, cố gắng nhịn không cho nước mắt chảy xuống.
154 Bốn chữ đơn giản lại đập tan trái tim mong đợi của người nào đó. "Em thật sự không nhớ tôi sao?" Anh xác định hỏi. "Không nhớ!" Tử Thất Thất lắc đầu. "Ai.
155 Rất đơn giản?Khẩu khí của anh ta kiêu ngạo đến như vậy ư, lẽ nào anh ta thật sự có biện pháp?Tử Thất Thất vẫn không dám tin tưởng nhìn anh ta, mà câu nói vừa nãy của cô cũng chỉ ôm tâm tình nói giỡn, cũng không quá thật, nhưng bộ dạng anh ta thoạt nhìn rất thật tình.
156 Lúc này?Tử Thất Thất kinh ngạc!Mặc Thâm Dạ cứng rắn kéo tay cô, đi nhanh tới cổng biệt thự. Mà hộ vệ vây quanh ở trước mặt anh, toàn bộ đều lui về phía sau, không có một ai ngăn cản, càng không có một ai dám động thủ.
157 Chân mày Tử Thất Thất khẽ chau lên. "Nơi này là nơi tôi muốn tới?" Cô lập lại lời của anh ta, sau đó lập tức phủ nhận nói, "Tôi không có nghĩ tới chỗ như thế này!""Em thật sự không muốn tới?" Mặc Thâm Dạ lại hỏi.
158 Mặc Thâm Dạ nhìn trên mặt cô hiện rõ nét khẩn trương, đột nhiên cô giơ ngón trỏ ra khẽ chỉ vào màn hình đang hiện lên hình ảnh Mặc Tử Hàn làm chuyện đó với người phụ nữ, nhẹ giọng nói : “ Chính là cô ta!”Tử Thất Thất vội vàng quay đầu lại, chăm chú nhìn anh ta, chỉ vào người đàn bà kia.
159 “Trở về?” Mặc Thâm Dạ có chút ngạc nhiên nói: “ Cô phải trở về biệt thự Mặc Gia”“ Đúng vậy, chính là về đấy……. . ” Tử Thất Thất khóe miệng nhếch lên một nụ cười khổ.
160 Trong căn phòng rộng lớn, nháy mắt chỉ còn lại hai người bọn họ. Tử Thất Thất đối mặt với anh, đứng cách anh khoảng hai thước, nhìn thấy đôi mắt anh tràn đầy lửa giận.