161 "A. . . . . . A. . . . . . A. . . . . . ""A. . . . . . A. . . . . . ""A. . . . . . "Tử Thất Thất không ngừng rên rỉ. Sau nhiều lần đạt tới cao trào, Mặc Tử Hàn vẫn tiếp tục rong ruổi không ngừng trong cơ thể cô rồi bất ngờ phóng thích thật sâu vào trong cơ thể của cô giống như muốn hòa vào làm một cùng cô mãi mãi.
162 Trên thư phòng tầng baCách một mét, Mặc Thiên Tân ngồi ở trên ghế sô pha, cặp mắt đờ đẫn nhìn về phía trước, mà phía trước bảng đen có một người đàn ông trung niên mang kính mắt đang không ngừng viết chữ, lặp đi lặp lại lời nói, không ngừng giảng giải, nhưng kiến thức căn bản cậu đã vô cùng quen thuộc.
163 Mặc Thâm Dạ từng bước đi vào bên trong thư phòng, gương mặt tươi cười như không, nói: “ Làm sao, nhìn thấy chú vui vẻ quá nói lắp rồi hả?”“Đó là đương nhiên, con trai ngoan của tôi đến thăm tôi, tôi sao có thể không vui vẻ được?” Mặc Thiên Tân không chịu thua thiệt, to gan chêu trọc anh.
164 Mặc Thiên Tân hít sâu một hơi, điều chỉnh lại đôi chân của mình, đầu nó choáng váng tới muốn xỉu. Nó đã chạy bộ suốt ba giờ trong đêm nay. Mặc Thâm Dạ giương đôi mắt giảo hoạt nhìn nó chờ đợi nó đuổi kịp anh.
165 Mặc Thâm Dạ kinh ngạc nhìn cô. “Làm sao cô biết cái tên này?” Anh hỏi. Không thể nàoTrên mặt Tử Thất Thất không chỉ mang theo xấu hổ, mà còn kèm theo cả hắc tuyến, toàn bộ vẻ mặt đã rối rắm đến giới hạn cực điểm.
166 Bách Hiên trầm mặc nhìn cô, không khỏi hơi nghĩ ngợi. Theo ấn tượng ban đầu của anh về cô gái này lúc nào cũng như mặt trời, không có lúc nào là không tươi cười rạng rỡ.
167 Mặc Tử Hàn nghe thấy giọng nói của cô, một hồi im lặng do dự. Thủy Miểu đợi gần một phút, vẫn không nghe thấy thanh âm của anh, cho nên mất mát hỏi: "Điện hạ? Không thể được sao? Liên tục một chút xíu thời gian ngài cũng không có sao? Có phải là…….
168 Tử Thất Thất bật ra mấy câu như có như không, mặc dù vô cùng không rõ rệt, nhưng những lời đó rõ ràng đã lọt vào tai Mặc Tử Hàn. Trong nháy mắt, cả người của anh cũng sửng sốt.
169 Tử Thất Thất nghe thấy lời nói của anh, cảm nhận được anh đang dí sát một bộ phận nào đấy vào người cô, đang rục rịch ngóc đầu dậy, lập tức trong tâm trí cô thấp thỏm không yên, sợ hãi nói: “ Anh cấm được động vào tôi, bệnh của tôi vẫn còn chưa khỏi hẳn, ít nhất anh cũng phải để cho tôi nghỉ ngơi hai ngày, sau đó……….
170 Tử Thất Thất không tự chủ liếc nhìn ánh mắt anh, phút chốc đỏ bừng lại xông ra gò má một lần nữa, trái tim đập bùm bùm nhảy loạn, mà Mặc Tử Hàn lại có vẻ rất bình tĩnh.
171 Cô đang làm gì?Cô lại có thể chủ động hôn anh ta? Hơn nữa còn đem đầu lưỡi của mình vào trong miệng anh ta? Còn dùng đầu lưỡi của mình trêu đùa anh ta, thậm chí còn quên mình……….
172 Tại vườn hoa nhà họ MặcTrên bãi cỏ xanh biếc , rất nhiều loại hoa tươi tranh nhau khoe sắc trên mảnh đất chuyên dụng, một hồ bơi hình tròn, nước màu lam nhạt, bị gió thổi qua, làm gợn lên từng con sóng nhỏ lan tỏa mãi.
173 Phương Lam đứng ở sau lưng, tận mắt nhìn thấy một màn tiết mục đặc sắc kia, khuôn mặt cô tà ác, vừa đi về phía trước, vừa vui vẻ nói: “ Anh đã từng có lần nói với em: “ Thời thế thay đổi, rất nhanh sẽ đến lượt em! Anh còn nói với em: Thất tình là khởi đầu, để tình yêu mới được bắt đầu! Không nghĩ đến nha……Em thật không tượng tượng được nha….
174 Tử Thất Thất từ từ ngồi dậy, chậm rãi đứng lên, sau đó từng bước từng bước đi tới phía trước cửa sổ, nhìn thấy Mặc Tử Hàn đi ra khỏi cửa biệt thự. Hôm nay anh ăn mặc rất lịch sự, một thân trắng trang nhã bên trong là một chiếc áo sơ mi màu đen, cà vạt màu bạc, kẹp cravate màu vàng, trên ngực trái cài một chiếc khắn tay, nhìn anh thật tuấn mỹ, đẹp trai.
175 Bách Hoa CácNhà của phụ nữ, thiên đường của đàn ông!Nơi đây là câu lạc bộ đêm lớn nhất thành phố X, tất cả nhân viên đều là phụ nữ, khách mời là đàn ông, mỗi đêm mở cửa lúc 8 giờ, mỗi đêm mỗi người chỉ tiếp một khách.
176 Hai chân Mặc Tử Hàn đột nhiên dừng lại, mặc dù nghe được thanh âm của Thủy Miểu, nhưng hai mắt anh lại hung hăng nhìn chằm chằm vào Tử Thất Thất cùng Mặc Thâm Dạ, động tác thân mật của bọn họ trong mắt anh càng chói mắt, anh thực sự tức giận.
177 Cặp mắt Mặc Tử Hàn tràn đầy lửa giận, nhìn đôi môi của Mặc Thâm Dạ càng ngày càng đến gần, anh hoàn toàn bất chấp tất cả, thậm chí ngay cả giọng nói của Thủy Miểu cũng không nghe thấy.
178 Trong nháy mắt tay của Tử Thất Thất trống trải, đồng thời, lòng của cô cũng trống rỗng. . . . . . Anh muốn lựa chọn ở lại sao?Anh không lựa chọn cô sao?Trong nháy măt Thủy Miểu không thấy anh bỏ tay cô ta ra, lòng tin tràn đầy trái tim cô, khóe miệng khẽ cười đắc ý.
179 Nước mắt Thủy Miểu không ngừng từ vành mắt trào ra, so với khi tự tử mười năm trước trái tim còn đau hơn……. Giống như sống sờ sờ mà bị người ta lấy đi mất trái tim, đau đến hô hấp cũng muốn ngưng.
180 Mặc Tử Hàn và Thủy Miểu nhìn về cửa phòng. . . . . Tử Thất Thất mặc một bộ váy dạ hội màu đen lộng lẫy, kinh ngạc xuất hiện trước mặt bọn họ. Cô ta sao lại trở lại?Cô ấy trở lại làm gì?Hai người đều kinh ngạc sửng sốt.