221 Mặc Tử Hàn do dự mở miệng, hai mắt anh nhìn hai mắt cô không thể làm gì khác hơn là lúng túng nói "Thật sự anh không nhớ nổi, nếu như em nhất định muốn biết con số chính xác, anh sẽ để Hỏa Diễm chuẩn bị một phần tài liệu, thống kê số người !"Chuẩn bị tài liệu? Thống kê số người?Đây câu trả lời gì đây ?Là đang tính sổ sao?Chẳng lẽ Mặc Tử Hàn đổi nữ nhân đều muốn tính toán tích lũy sao?Tức chết cô rồi!"Cái đồ sắc lang này, khốn kiếp, đồ cặn bã, đồ khốn kiếp.
222 "Phương Lam?"Mặc Tử Hàn kinh ngạc mở miệng, không nghĩ tới cô sẽ chủ động gọi điện thoại tìm mình? Hơn nữa lại đột nhiên như vậy?『 Thật sự là quá tốt, thì ra là tổng giám đốc Mặc vẫn còn nhớ giọng nói của tôi nha? Quả nhiên giọng nói ngọt ngào cũng có nhiều điểm có lợi, ha ha ha.
223 Ngoài cửa phòngChân mày Mặc Tử Hàn hơi nhíu lên, hai mắt liếc nhìn Thổ Nghiêu vẫn đứng ở trước cửa. "Tiểu thiếu gia đi vào bao lâu rồi?" Anh hỏi. "Ba phút trước!" Thổ Nghiêu trả lời.
224 Tử Thất Thất mở to đôi mắt tỉnh dậy, hơi thở của cô vô cùng rối loạn, trên trán đầy mồ hôi lạnh, hơn nữa còn không ngừng chảy ra, sắc mặt thì trắng bệch đến dọa người, thân thể không ngừng run rẩy.
225 Phòng bếp lầu mộtTử Thất Thất mặc một bộ trang phục ở nhà, cộng thêm cái tạp dề màu hồng, tóc dài đến eo được búi sơ qua, cả người cực kỳ đáng yêu, rất giống một cô gái học cấp hai mới lớn.
226 Một điều kiện?Tử Thất Thất và Mặc Tử Hàn nghi ngờ nhìn nhau, sau đó trăm miệng một lời mà nói:"Là cái gì?""Là cái gì?"Trên mặt Mặc Thiên Tân tràn ngập ý cười, bước mấy bước đi tới trước mặt hai người, sau đó đặt tay hai người chồng lên nhau, cũng dùng hai tay của mình nắm thật chặc.
227 Mặc Tử Hàn ngồi ở bên giường, khẽ ngửa đầu nhìn khuôn mặt nghiêm túc của cô, chờ đợi cô nói tiếp. Tử Thất Thất hơi dừng lại một chút, sau đó theo dõi tròng mắt thâm thúy của anh, chậm rãi nói, "Anh lúc đó đem Thiên Tân uy hiếp, em không phải không có cách cứu Thiên Tân, mà là em nghĩ đến nguyện vọng cuối cùng của nó.
228 Anh trai?Mặc Tử Hàn cau mày kinh ngạc nhìn anh ta. Đã qua bao nhiêu năm không có gọi anh ta như vậy? Cẩn thận suy nghĩ một chút, dường như thời điểm lần trước gọi anh ta là anh trai mình còn là đứa trẻ chưa hiểu chuyện, mà sao đã nhiều năm rồi, hai chữ này là môt loại âm sắc gì anh cũng sắp quên, nhưng bây giờ.
229 Tử Thất Thất nghe anh ta nói , trái tim kinh hãi trong nháy mắt giống như ngừng đập. Tại sao có thể như vậy?Cô hoàn toàn không biết tình huống này, Thiên Tân cư nhiên bất tỉnh ba lần? Từ trước đến nay cũng không có xảy ra chuyện như vậy, mặc dù nó sẽ đau lòng, sẽ khó chịu, còn không đến mức té xỉu, nhưng bây giờ không tới một tháng thì bất tỉnh ba lần? Hơn nữa lần thứ ba còn là hai ngày trước, là thiếu chút nữa liền.
230 Tiểu ranh mãnh!Mặc Thâm Dạ nhìn bộ dáng Mặc Thiên Tân đánh chết cũng không nhận tội , khóe miệng không khỏi tà tà cười. "Thật ra thì có chuyện bác có thể không nói cho cháu biết!" Hắn thần thần bí bí mở miệng.
231 Phòng ngủ lầu 2Mặc Thiên Tân đứng trước gương, toàn thân mặc tây trang đen, tay cầm một cây lược, đem tóc chải gọn gàng, sau đó vuốt 1 lớp keo, để lộ cái trán cao, còn dùng sức đem những sợi tóc còn lại chải ra sau đầu, cực kỳ giống diễn viên điện ảnh 《 đổ thần 》 mà Châu Nhuận Phát tạo hình.
232 Hai chân?Phương Lam theo dõi hai mắt hắn, âm lãnh mà nói, "Tiểu tử thúi, con đang chơi chữ với ta sao?""Mẹ Tiểu Lam. . . . . . " Mặc Thiên Tân lại một lần nữa làm nũng kêu cô, cầm lấy tay cô, không ngừng lắc lắc.
233 Phương Lam hơi trầm mặc, nhưng nụ cười trên mặt vẫn như cũ. "Không sai!" Cô nhẹ giọng trả lời. "Tại sao đột nhiên muốn đi Mặc gia? Mặc Tử Hàn không phải muốn bắt cô sao?" Bách Hiên nghi ngờ hỏi.
234 Mặc Thâm Dạ và Tử Thất Thất nghe tiếng hô của hắn, khiếp sợ nhìn mặt hắn tức giận. "Tử Thất Thất. Em đi ra ngoài cho anh!" Hắn đột nhiên ra lệnh. "Tại sao? Em không muốn ra ngoài!" Tử Thất Thất quật cường cự tuyệt.
235 Thật lâu thật lâu trước đây?"Stop!""Stop!"Tử Thất Thất và Mặc Thiên Tân ngay lúc cô vừa mở miệng liền hô ngừng. Phương Lam vẻ mặt nghi hoặc, hoàn mỹ ngăn không cười, hỏi, "Sao vậy? Lại có vấn đề gì à?""Chúng tớ rất chân thành hỏi cậu chuyện này, xin cậu nghiêm túc trả lời chúng tớ có được không vậy?" Tử Thất Thất xụ mặt.
236 Đau lòng?Nghe thấy hai chữ chói tai này, gò má Tử Thất Thất trong nháy mắt đỏ ửng, khuôn mặt lúng túng , mà người nào đó ngồi ở ghế chủ vị, lại có chút kinh ngạc, sau đó khóe miệng hờ hững nở nụ cười vui vẻ.
237 Mặc Tử Hàn nhìn căn phòng trống rỗng , chân mày thật sâu nhíu lên, khuôn mặt lạnh như băng , cũng lộ ra đau đớn. Có lúc hắn cũng nghĩ , nếu như cứu Thiên Tân sẽ phải mất Tử Thất Thất , như vậy hắn khư khư cố chấp như vậy sao? Mà có lúc hắn cũng tự hỏi lòng mình , rốt cuộc là Thiên Tân quan trọng hay Tử Thất Thất quan trọng? Nhưng tất cả đáp án đều là trầm mặc.
238 Chuyện rất quan trọng?Mặc Thiên Tân lộ ra vẻ mặt nghi hoặc , đôi tay khe khẽ đẩy ngực cô, từ trong ngực của cô thoát ra , sau đó nhẹ giọng hỏi "Là chuyện gì?"".
239 Phương Lam đá Mặc Thâm Dạ xong , liền trực tiếp xoay người , sải bước tránh ra. Mặc Thâm Dạ ôm bắp chân của mình , một chân nhảy nói , "Tiểu Lam em chờ tôi một chút.
240 Tầm mắt Mặc Thiên Tân càng ngày càng mơ hồ, hắn vẫn nhìn vào máy chụp hình trong tay, cuối cùng hai mắt đột nhiên tối đen như mực, ngất đi. Mặc tử hàn ôm hắn nhanh chóng chạy, đôi tay dùng sức ôm chặt hắn.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 155