1 Tại sân bay của thành phố Luân Đôn một cô gái khoác trên mình chiếc váy màu đen gợi cảm, mái tóc thẳng dài đến thắt lưng xoã xuống thắt lưng gương mặt nhỏ nhắn khuất sau chiếc kính râm làm tăng thêm phần mị hoặc.
2 Sở Tâm Nhi bước xuống xe đi đến trước cổng biệt thự nhà họ Sở. Bàn tay nhỏ nhắn khẽ giơ lên những ngón tay thon gọn lướt trên mật mã cửa. Cô vừa ấn vừa nghĩ "việc đầu tiên khi vào nhà là sẽ ngủ một giấc thật ngon" nào ngờ.
3 Lúc Sở Tâm Nhi đến Sở Thị thì trời đã bắt đầu sẩm tối. Đưa xe cho nhân viên cô cầm túi xách bước vào đại sảnh công ty.
"Xin lỗi, cô có hẹn trước không ạ?".
4 Hôm nay là ngày Sở Tâm Nhi nhập học vào trường đại học A. Từ sáng sớm mọi người Sở gia đều bộn rộn chuyển bị.
"Sở Đại nhân, con chỉ là đi học thôi mà".
5 Mang theo tâm trạng buồn bực đi khắp khuôn viện đại học A, đến khi bụng réo ầm ĩ thì Sở Tâm Nhi mới nhận ra là đã đến giờ ăn tối. Cô liền xoay người đi về ký túc xá, chắc giờ này vú Trần cũng đã đem cơm đến rồi.
6 "Reng. . . reng. . . "
6h sáng tiếng chuông báo thức vang lên quấy nhiễu giấc ngủ của bốn cô gái phòng 100.
"Ồn chết đi được. " Sở Tâm Nhi bực bội chùm chăn ngủ tiếp.
7 Hạ Minh sau khi tan làm ở cửa hàng bánh ngọt liền đạp xe về trường. Trong giọ xe là một chiếc túi đựng trà sữa và bánh Tiramisu mà anh lấy cho Sở Tâm Nhi như lời hôm qua đã nói.
8 Hạ Minh vui vẻ mở cửa phòng bước vào liền bị vẻ mặt của ba người bạn cùng phòng dọa sợ. Đầu tiên là Vũ Khắc Tiệp kéo anh đến bên giường ra vẻ bí hiểm.
9 Sáng thứ hai Sở Tâm Nhi được tài xế chở đến tận cổng trường đại học. Cô xuống xe hai tay khệ nệ xách theo một chiếc balo cỡ lớn.
Mở cửa kí túc xá cô đặt balo lên giường rồi bắt đầu thu xếp.
10 Kể từ tối hôm đó trở đi cứ vào mỗi tối Sở Tâm Nhi lại mặt dày dứng dưới sân trường chờ Hạ Minh tan học rồi bắt anh đưa cô đi ăn tối.
"Cô có thể đừng tìm tôi nữa không?"
Mỗi lần đưa cô đi ăn anh đều là bất đắc dĩ.
11 Sự việc giữa cô và Lộ Lộ xảy ra tối qua hôm sau đã trở thành một đề tài hot cho cả trường bàn luận. Sở Tâm Nhi đối với chuyện này ngoài mặt thì tỏ ra không quan tâm nhưng thực chất trong lòng chất đầy phiền muộn và ấm ức.
12 Sáng hôm sau Sở Tâm Nhi bị ánh nắng chiếu vào mà tỉnh giấc, cô lấy tay che mặt miệng làu bàu giọng đầy ngái ngủ.
"Sao không đóng rèm vào vậy, chói quá đi mất.
13 Dùng xong bữa sáng Hạ Minh và Sở Tâm Nhi đi bộ về trường. Sở Tâm Nhi đi trước anh đứng lại.
"Tôi vào trước, tầm 10 phút sau anh hãy vào. "
Nếu bây giờ hai người cùng bước vào thì không biết rằng sẽ có những bàn tán gì nữa.
14 Khắp đại học A hiện nay tất cả các sinh viên đều truyền tai nhau một tin đồn đó là "Hạ Minh và Sở Tâm Nhi hẹn hò"!
Sở Tâm Nhi bỏ ngoài tai không quan tâm đến vấn đề này, chỉ có Lưu Hà là suốt ngày trêu chọc cô.
15 Hạ Minh và Sở Tâm Nhi chính thức hẹn hò đã được gần một tháng. Bây giờ những sinh viên đại học A không còn vẻ ngạc nhiên hay ghen tị khi thấy hai người tay trong tay đi dưới sân trường, cùng nhau dùng cơm trong nhà ăn hay tình cảm trong thư viện nữa.
16 Hạ Minh đưa cô đến khu vui chơi ở trung tâm thành phố, khi hai người đến nơi thì đã xế chiều.
"Em muốn chơi đu quay ngựa gỗ. "
Sở Tâm Nhi đưa tay chỉ vào vòng quay ngựa gỗ trước mặt hào hứng nói.
17 Thời gian nhanh chóng trôi qua Hạ Minh và Sở Tâm Nhi đã ở bên nhau được một học kỳ. Những ngày họ ở bên nhau đều rất yên bình và hạnh phúc.
"Sinh viên năm cuối thật bận rộn, anh có thể nói chuyện với em chút không?"
Trong thư viện Hạ Minh đang tập trung hoàn thành nốt bản vẽ nghe cô phụng phịu liền ngẩng đầu lên.
18 Sau khi bỏ lại câu nói Sở Tâm Nhi quay lại phòng ăn một lát sau Tề Hạo cũng trở lại. Cả hai đều yên lặng ăn cơm mặc cho cha mẹ hai bên hàn huyên.
Ăn cơm xong mọi người chào tạm biệt nhau rồi ra về.
19 Cả căn phòng bỗng im lặng một cách lạ thường bầu không khí giữa hai người ngượng ngùng khó tả. Hạ Minh cầm tay cô ánh mắt của anh đầy kiên nhẫn chờ đợi, một lúc lâu sau vẫn không hề có câu trả lời từ cô anh liền ôm cô chặt hơn nhẹ giọng
"Tâm Nhi, xin lỗi em là anh quá nóng vội.
20 Khi hai người về đến nhà thì đã là xế chiều, Hạ Minh dắt cô đi qua con hẻm nhỏ tới ngôi nhà mà anh từng sinh sống. Đứng trước ngôi nhà của anh điều đầu tiên Sở Tâm Nhi nghĩ đến là "sống ở trong hoàn cảnh khó khăn này chắc anh đã phải cố gắng nhiều lắm".