1 Lam Tĩnh Nghi cố đẩy cánh cổng màu trắng vĩ đại ra, rồi hồi hộp bấm chuông. Một người phụ nữ trung niên bước ra mở cửa. Lam Tĩnh Nghi khẽ khom người hỏi: “ Xin hỏi đây có phải nhà của Nạp Lan Luật không? Tôi là gia sư dạy kèm cho em ấy, Lam Tĩnh Nghi”.
2 Ngày thứ hai, Lam Tĩnh Nghi đúng giờ đến Dật Lam biệt thự. Cô nhẹ nhàng gõ cửa, liền sau đó vang lên tiếng “Mời vào”. Nạp Lan Địch như cũ ngồi trước bàn đọc sách, nghe được tiếng bước chân bất giác ngẩng đầu lên nhìn cô.
3 Trong không khí tràn ngập những âm thanh kịch liệt , cùng tiếng rên rĩ mất hồn. Thân thể trắng như tuyết của Lam Tĩnh Nghi theo chuyển động vồ đập của người bên trên mà lay động không ngừng.
4 Lâm Tĩnh Nghi bồi hồi nhớ lại. Hôm đó , thầy hiệu trưởng gọi cô lên phòng gặp …. Lam Tĩnh Nghi một khuôn mặt tươi cười “ Thầy hiệu trưởng , thầy tìm em có chuyện gì không ?” “ À , Chuyện là thế này.
5 Bây giờ đã là 5 giờ chiều , Lam Tĩnh Nghi dọn dẹp đồ đạc xong , chuẩn bị trở về nhà. Sáng nay , lúc tới trường , cô vẫn luôn thấp thỏm bất an , sợ mình sẽ nhận được điện thoại đe dọa , nhưng không có gì cả , tất cả đều thật bình thường.
6 Chiếc xe thể thao màu đen vô cùng xa hoa đang bon bon chạy trên đường. Trong xe chợt vang lên tiếng cười nhẹ. “Cô giáo ơi, tôi là ma quỷ sao?” Nạp Lan Luật lộ ra gương mặt thiên sứ, khóe môi cong lên.
7 Nạp Lan Địch bước xuống xe , ôm lấy Lam Tĩnh Nghi đang xụi lơ vào lòng rồi tiến vào biệt thự Dật Lam. “ Luật , lái xe vào ga ra đi !” Cậu không quên ném lại một câu.
8 Một lúc sau, Nạp Lan Địch đẩy cửa phòng tắm bước vào. Giữa phòng là bể tắm lớn khói bốc nghi ngút. Một đôi nam nữ toàn thân xích lõa đang dán chặt vào nhau.
9 Lam Tĩnh Nghi dùng sức lắc đầu, mái tóc ướt dán tại hai má. Bàn tay cô siết chặt, con ngươi đen tràn ngập hoảng sợ. “Ngoan, nói mau”. Nạp Lan Địch bức bách.
10 Nạp Lan Luật đẩy ra chân của nàng, ngón tay cắm vào tiểu huyệt bắt đầu đào lộng. “A ~~” Lam Tĩnh Nghi ý thức mơ hồ, âm thanh sắc nhọn rên rỉ. Nạp Lan Địch đè lại thân thể không an phận của nàng, thấp giọng bên tai nàng thì thầm, “Nhìn thấy không bảo bối ? Tiểu huyệt lẳng lơ của cô vĩnh viễn đều không cảm thấy no.
11 Tới ngã rẽ, chiếc xe thể thao hồng đột ngột chặn trước xe xanh, hai xe cùng dừng lại. “Địch, chúng ta ai đi đường nấy, anh đi học, em sẽ đưa cô giáo đến trường” Nạp Lan Luật thò đầu ra khỏi xe, bất mãn kháng nghị.
12 “Cô sợ tôi hiểu lầm sao?” Lam Tứ đứng lên, đi qua người Lam Tĩnh Nghi, để lại nàng một mình đứng trên sườn núi. ……… Lam Tĩnh Nghi ra khỏi rừng, lập tức nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc xe thể thao màu hồng.
13 Một thiếu niên mặc đồ ngủ màu trắng đang đứng trước cửa. Hắn gương mặ vô cảm, con ngươi thâm sâu không bỏ sót bất cứ động tĩnh nào trong phòng. Cô gái hoàn toàn không để ý tới hắn đang tiến đến gần nàng.
14 “Nạp, Nạp Lan Luật đâu?” “Cô lại muốn khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi ? Trước mặt tôi cứ luôn phải nhắc đến gã đàn ông khác cô mới vừa lòng? " “Cậu, nên đi học…” Lam Tĩnh Nghi đánh ực một cái.
15 Mái tóc cậu ướt sũng dán hai bên gò má, đôi lông mi dài che lại đôi mắt hẹp dài đạm mạc nhưng vẫn không giấu nổi nét lạnh lùng trên khuôn mặt tuấn mỹ.
16 Tiêu Anh đi tới, ánh mắt cô vẫn không rời khỏi khuôn mặt tuấn mỹ của thiếu niên. Lam Tứ kéo cô qua, đặt dưới thân. “Đã có ai chạm vào cô chưa?” Tiêu Anh đỏ mặt, vội vàng lắc đầu.
17 Một thiếu niên mặt đồ ngủ màu trắng bước từ từ ra khỏi phòng thay đồ, đi tới. Cậu nhẹ nhàng đến gần mèo con. Trước mặt là cô gái bé nhỏ thân thể xích lõa, hai chân khép chặt lại, bụng dưới có một khu rừng rậm rạp, vòng eo mảnh khản, rất gợi cảm.
18 Nạp Lan Địch cầm lấy hai nhũ phong mềm mại của cô, ép lại. Đôi nhũ phong bị ép, thay đổi hình dạng, ép chặt vào nhau không hề có khe hở nào. Hồng mai nổi lên, kích thích dục vọng thiếu niên.
19 Trong sân trường Lam Sơn, một chiếc xe thể thao màu đỏ dừng lại. Trong chiếc xe xa hoa, một thiếu niên tuấn mỹ tóc vàng ngồi trên ghế lái, một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn trắng nõn đang nằm trong lòng cậu.
20 Lam Tĩnh Nghi ra khỏi phòng hiệu trưởng. Tâm tình cô vô cùng kém, hai chân mềm nhũn vô lực, bỗng nhiên trước mắt tối sầm. Cô thầm kêu trong lòng: không tốt nhưng đã không thể khống chế thân thể của mình được nữa.