1 Đầu cháng váng mờ mịt , nhất định là do hôm qua đọc sách quá muộn, ta dùng sức gõ gõ đầu của mình, muốn ình tĩnh táo một chút, vừa mở mắt vừa nhìn, đã bị sợ ngây người: đây là nơi nào? Giường gỗ cũ kỹ bởi vì mình đứng dậy mà dao động phát ra tiếng vang kẽo kẹt kẽo kẹt, vách tường là màu xám tro , trong góc còn có mạng nhện, cái chăn đang đắp chỉ có thể miễn cưỡng gọi là chăn —— thật ra thì nó chính là một tấm vải bông rách mà thôi.
2 Mặc dù là muốn ẩn cư, nhưng nàng cũng không muốn tới nơi nghèo nát thế này mà ẩn cư a, hiển nhiên trời cao vẫn không có nghe được khấn cầu của ta. Nhưng mà sống đâu thì ở yên đấy, khẳng định không thể chết đói mình được.
3 Trước kia cuộc sống quá ổn định, trôi qua quá an tĩnh, cho nên không biết muốn có chỗ ngủ, có tiền ăn cơm cũng là chuyện rất khó. Đi theo Hạ Lưu Thủy xử lý xong những bệnh nhân kiết lỵ kia, ta liền Danh Chính Ngôn Thuận thành đồ đệ của hắn.
4 Cuộc sống ngày từng ngày trôi qua, ta ở cổ đại cũng đã một năm rồi, trong một năm này, mỗi ngày đều đi theo sư phụ chẩn bệnh hái thuốc, cũng trôi qua phong phú, nhớ tới kiếp trước, cả đời mỗi ngày chỉ ở tại trong phòng ngủ, đối với diện với Computer, có cuộc sống của một trạch nữ, phảng phất như đã cách vài xa vài trăm năm.
5 Theo chỗ ta xuyên qua thì triều đại là Thiên Nguyên Triều, ở chỗ này Nguyên triều diệt vong không phải bởi vì Chu Nguyên Chương khởi nghĩa, mà là bởi vì đấu tranh trong nội bộ hoàng tộc, vị hoàng đế cuối cùng của Nguyên triều bị con cháu cùng họ kéo xuống ngôi vị hoàng đế, đồng thời cũng bình định khởi nghĩa nông dân, vì vậy lại bắt đầu thời đại “Thiên Nguyên Triều”.
6 Một đêm không có chuyện gì xảy ra. Ngày thứ hai, sư phụ gọi ta rời giường, sau cùng rất hiếm thấy là muốn ta hảo hảo rửa mặt trang phục một phen, bảo là muốn đi gặp một người.
7 Mấy ngày qua vẫn bị vây trong vòng lẫn quẫn. Vì mình mà cảm thấy khó khăn, cũng bởi vì sư phụ mà cảm thấy khó khăn. Ở nơi thời không không biết tên này, không biết cái thời đại gì, lại tìm không được giá trị để mình sinh tồn, nhưng vẫn muốn cố gắng sống sót, tại sao vậy chứ? Thật ra thì, nếu như hạ quyết tâm tìm chết, cũng chưa chắc nhất định sẽ xuống địa ngục, hoặc là lên Thiên đường, hoặc là đi trở về thời không khác, dĩ nhiên cũng có thể sẽ không có ý thức nữa.
8 Ta vẫn rất cô độc. Ở trong trí nhớ của ta, không người nào có thể hiểu ta, mặc dù, ta có rất nhiều bằng hữu, rất nhiều hồng nhan tri kỷ. Bọn họ đều nói ta một chút cũng không có cái gọi là người, ta hiền hoà, ta khẳng khái, ta không có lúc nào là không mỉm cười.
9 Dường như từ ngày đến cái thế giới này đến nay, mỗi ngày đều sống vô tri vô giác. Không, cho dù ta ở trong thế giới của kiếp trước, cũng chỉ vô tri vô giác sống mà thôi.
10 Một ngày, Thượng Hạ Chung ba người kết bạn bơi hồ. Thượng kéo tay Hạ, chỉ vào một con cò trên mặt hồ nói: “Lưỡng cá hoàng li minh thúy liễu, nhất hành bạch lộ thượng thanh thiên.
Thể loại: Truyện Teen, Nữ Phụ, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 30