21 Ngày mùng 1 tháng 6, Hoàng Đế làm lễ bái thiên địa, sau đó vái lạy chư thần, hạ chỉ cho Anh Thân Vương dẫn tam quân tướng sĩ xuất chinh. Cờ mao* tung bay, trong tiếng chiêng trống náo nhiệt, Anh Thân Vương giục ngựa lãnh binh dẫn đầu, đi theo phía sau là cả đoàn quân lính đen kịt, từng hàng người dài, từ trong lớp bụi bay cuồn cuộn đi xa.
22 Bởi vì Phượng Thái Phu nhân vô ý ăn nhầm một viên bánh trôi, hôn mê hơn nửa tháng, cuối cùng cũng qua đời. Nhị Lão Gia Phượng Trạch giữ trước linh đường mẹ đẻ khóc đến đứt từng khúc ruột gan, bản thân ông ta cơ thể yếu ớt nhiều bệnh, khóc vài lần, thì té xỉu tại linh đường, bọn hạ nhân lật đật chạy nhanh tới đỡ dậy, mời đại phu bắt mạch, tạo thành một mớ hỗn độn.
23 Đê tiện! Hạ lưu! Đồ vô sỉ! Phượng Loan ở trong lòng tức giận mắng, tên nam nhân này, tại sao có thể chẳng biết xấu hổ như thế?! Kiếp trước còn có thể nói là do uống rượu, kiếp này đầu óc hắn thanh tỉnh, thế nhưng, thế nhưng giữa ban ngày ban mặt lại hôn mình! Ở trong mắt hắn, mình đã là con mồi tới tay rồi sao? Cái tên khốn khiếp này, khốn.
24 Trong vương phủ, Đoan Vương phi âm thầm đau lòng, trái tim chảy máu, mà bên trong Hải Đường Xuân viện của Phượng gia, Chân thị tức giận đến hộc máu! Phượng Loan và bọn nha hoàn hoảng sợ tiến lên dìu nàng, bưng nước, lấy ống nhổ, đấm lưng xoa ngực, toàn bộ người trong phòng đều rối loạn.
25 "Nhớ kỹ chưa?" Tiêu Đạc mỉm cười hỏi.
Ánh mắt Phượng Loan lạnh lẽo, ngưỡng mặt lên nhìn, kiếp này nàng còn nhỏ tuổi, nên dung mạo vẫn có vài nét trẻ con, giờ phút này bởi vì ánh mắt rét lạnh như sương, ngược lại khiến cho nét mặt lộ ra vài phần khiếp người.
26 Mấy ngày nay, quán trà tửu lâu trong kinh thành náo nhiệt cực kỳ.
Tất cả mọi người đang bàn luận đại sự gần đây của Phượng gia, không phải Phượng Thái Phu nhân xui xẻo, mà là Phượng Nhị tiểu thư bị Tần Thái hậu ra ý chỉ tứ hôn, đúng là tin tức sốt dẻo.
27 Tuy nói Tần Thái hậu đã hạ ý chỉ, nhưng Phượng Loan vẫn muốn làm một chút công phu mặt ngoài. Vốn đi làm thị thiếp cho Tiêu Đạc đã khiến người ta cười đến rụng răng, nói không ít lời khó nghe, nếu bản thân mình còn vội vàng gả vào phủ Đoan Vương, khẳng định càng thêm bị chướng tai, ngay cả toàn bộ Phượng gia đều sẽ bị mất hết mặt mũi.
28 Ngày mùng sáu tháng bảy, bầu trời xanh thẳm trong suốt, giống như một con sông được tẩy rửa thành màu lam sáng chói như ngọc.
Hôm nay chính là ngày vui của Đoan Vương, trong một lúc nạp hai vị Trắc phi vào cửa, Tương thị thì không cần nói đến, nhưng Phượng thị là thiên kim tiểu thư phủ Phụng Quốc Công.
29 Phượng Loan hoàn toàn không nghe khuyên bảo, tiếp tục cãi nhau với Tương Trắc Phi, "Ồ, thì ra bộ dáng như vậy đã kêu là khi dễ. " Ngữ điệu của nàng khinh mạn, "Quên đi, được rồi! Hôm nay là ngày đại hỉ, ồn ào chỉ thêm không thoải mái cũng không có ý nghĩa.
30 Màn đêm nặng nề, bầu trời tối đen như mực.
Dưới ánh trăng chiếu rọi sáng rực, Tiêu Đạc mang theo vài phần không vui, đi tới chỗ Tương Trắc Phi.
Bọn nha hoàn của Bích Tình Hàm Yên Quán nhìn thấy hắn ta, đầu tiên là lắp bắp kinh hãi, sau đó là vui mừng vô hạn, bay nhanh vào bên trong bẩm báo với Tương Trắc Phi, "Trắc phi, Trắc phi! Vương Gia lại đây.
31 Ánh mắt Phượng Loan ngẩn ra.
Kỳ thật nếu bản thân mình không có kinh nghiệm kiếp trước, tỷ như mình là Tương Trắc Phi, hiện tại bị Tiêu Đạc ôm vào trong ngực như vậy, nói những lời tình cảm ngon ngọt, làm loại chuyện buồn nôn, khẳng định trong lòng có lẽ tràn đầy ngọt ngào đi? Nhưng trong lòng mình cũng chỉ có nỗi đau bi thương nói không hết.
32 Phượng Loan bị rơi xuống nước khiến toàn thân ẩm ướt, Tiêu Đạc cởi ngoại bào ôm nàng, cũng trở nên nhếch nhác, hai người quay về Noãn Hương Ổ, chuyện thứ nhất cần phải làm chính là đi tắm rửa.
33 Bên kia, Tiêu Đạc nhanh xuất cung trở về Vương phủ.
Cảm thấy cần phải tỉ mỉ suy xét lời nói của Hoàng Đế, nói đến nói đi, đại ý là muốn mình đừng quá cưng chìu Phượng thị, tốt thì cũng chỉ có thể tốt như một Trắc phi thôi, không thể vượt quá.
34 "Hết sốt rồi. " Phượng Loan cúi người chào, tỏ ra bộ dáng suy yếu vô lực, ngồi xuống bên cạnh, cười ngọt ngào nói: "Muội ở Noãn Hương Ổ buồn quá đi, liền muốn đến tìm đại biểu tỷ trò chuyện.
35 " Chờ Phượng Trắc phi sinh nhi tử?" Miêu phu nhân 'xoạt' cười, "Có nhanh cũng phải một năm nữa. Vả lại hiện nay Vương Phi đang mang thai, không chắc sẽ là nhi tử.
36 Hôm sau trời vừa sáng, Tiêu Đạc đến Noãn Hương Ổ với 'tâm tình sung sướng?' 'tinh thần thoải mái?'.
Trên mặt hắn thật sự hàm chứa ý cười, nhưng mặc cho ai nhìn thấy, đều cũng không cảm thấy dịu dàng thân thiết, ngược lại giống như ủ cả một đêm hỏa khí, mang theo điểm kỳ quái như vậy, ngọn lửa tức giận khiến cho vẻ mặt cũng không thỏa đáng.
37 "Vương Gia!" Kiêm Gia hoảng sợ, nắm chặt bàn tay của hắn ngăn lại, "Không thể, nô tỳ đã phát lời thề trước mặt Vương Phi nương nương, cả đời không xuất giá, cả đời không làm phụ nhân (đàn bà)"
Tiêu Đạc nhướng mày, sắc mặt vốn đã u ám giờ lại như sét đánh.
38 "Vương Gia đến rồi. " Đoan Vương phi dẫn đầu, chúng cơ thiếp đi theo cùng nhau đứng dậy hành lễ.
Tiêu Đạc vuốt cằm, cùng Đoan Vương phi ngồi song song trên bàn tiệc.
39 Tiêu Đạc cũng không có giống như Phượng Loan nghĩ, vui vẻ tìm giầy. Hắn là người lăn lộn trong quân doanh, tuy nói thích sạch sẽ, nhưng không đến mức sợ dơ tất, sẽ không đi đường với kiểu một chân như vậy.
40 Tâm tình Đoan Vương phi phức tạp.
Tự nói bản thân mình không nên ăn phần dấm chua này, dù sao biểu muội là vì mình mới bị thương, huống hồ nếu không phải nàng đỡ cho, mình mà té xuống cũng sẽ không được tốt rồi, đáng nói hơn, nếu bụng bị khối đá nhọn đó đâm vào.