81 Tôi cười: “Cảm tạ tỷ tỷ quan tâm, muội muội ta ở đây rất tốt, không thiếu gì. ” Được lắm, được lắm. Tĩnh phi thân thiết nắm lấy tay tôi: “Muội muội, nếu thiếu gì thì cứ nói với ta, đừng khách khí, chỉ cần tỷ tỷ có khả năng, nhất định sẽ giúp muội.
82 Tề Hạo vừa đi ra, hai nha đầu đã lén lén lút lút chạy vào. Tần Nhi quan sát xung quanh rồi liếc tôi, "xì" một tiếng rồi cười đi ra.
Tôi không hiểu liền quát: "Nhìn cái gì? Không nhận ra ta à? Cười cái gì? Đáng cười quá a?"
Tần Nhi ngừng cười, nghiêm trang nói: "Chúng ta hảo hảo đi chơi một chút, bỏ ngoài quốc gia thiên hạ, bỏ ngoài hậu cung, chỉ có hai người chúng ta.
83 Thành Tương Giang? Là nơi nào a? Có người nói, đó là nơi phong cảnh đẹp nhất Tề Quốc, là phong cảnh a, có thể sánh ngang với Hàng Châu, Tề Hạo liền đem tôi tới đó du ngoạn.
84 Ăn xong bữa ăn khuya, mọi người đều tự trở về phòng ngủ. Rất không may, tôi cùng Hoàng đế Tề Hạo lại ở cùng một phòng. Tôi giờ mới nhìn qua hắn, sao chuyện gì cũng trùng hợp lạ thường vậy na? Lẽ nào thật là mệnh trời khó tránh? Thật muốn tôi chấp nhận hậu cung ba nghìn mĩ nữ của hắn? Tôi lại là một sửu nữ, ở đó thì khác gì 'hạc giữa bầy gà'? Với tính cách của mình, muốn ta đồng ý trừ phi giết ta đi, tôi trong đầu thầm nghĩ.
85 Đem Ôn Nhu về tắm rửa, Tần Nhi mang cho cô bé một bộ y phục mới, chỉnh lại mớ tóc tai lộn xộn, thoắt cái đã rất có dáng dấp của một tiểu mỹ nhân. Tôi tới trước mặt con bé vòng vo tặc lưỡi.
86 Nếu như hoàng cung là cái địa phương xa hoa nhất, Thì chắc hẳn rằng ngoại trừ hoàng cung ra, thì nếu phủ đệ của Dật Phong công tử nhận thức là số hai, hẳn không ai dám nhận số một.
87 Lan Uyển thực thanh tịnh, nhớ lại ngày trước Tần Nhi cùng ta. Ngày nào đại phu nhân cùng hai cái tỷ tỷ không biết liêm sỉ cũng thường xuyên tới nháo nháo, cũng là một loại niềm vui thú.
88 Bên trong thuyền hoa – tài từ giai nhân đều đang tự thi triển bản lãnh của mình, ý đồ hấp dẫn sự chú ý của tiểu thư hoặc là công tử trong mộng, trình độ làm câu đối thi hoạ đạt được chỉ đều đều nhau.
89 Nhất định là nghĩ sai rồi, nhất định là nghĩ sai rồi. Ta nhất. . . . không. . . thâu, nhị không thưởng, sống lương thiện, lại không có gì cừu gia (cừu nhân của ta đều ở trơng hoàng cung), tuyệt đối không có ai lại đi mướn người Thiên Tuyệt môn đến giết ta.
90 Tỳ Bà cùng Thư nhi chuẩn bị Ỷ Thuý Các xong xuôi, ta miễn cưỡng ném người xuống giường nghỉ ngơi. Chỗ này hẳn đã rất lâu không có người ở, lúc quyét dọn thấy thấy thật nhiều như vậy hôi cũng đủ biết.
91 May mắn là Vân Dung biết phủ cũ của Mạc gia ở đâu, hai người chúng ta tìm thấy chốn cũ. Mùi hương trên người nàng (giun: chính xác thì là mùi hôi vì lâu ngày không tắm ấy ạ :">) một mạch xộc vào mũi ta, khiến ta suýt không nhịn được mà ói ra.