1 Thuở ấy tôi vẫn còn là một đứa trẻ con. Thuở ấy tôi là đứa trẻ con hiếu động và nghịch ngợm nhất trong làng. Thuở ấy, tôi còn là một đứa trẻ con bị người trong làng ghét nhất.
2 Lão Đổng nhảy lò cò thẳng vào nhà Tiểu Quý, ngồi xuống vừa thở vừa nói : - Lão Quản à, con trâu này không thể thiến được rồi. - Sao lại không thiến được? - Nó giao phối quá nhiều khiến mạch máu bên trong nở to ra rồi, thiến thì được nhưng e là máu không cầm đâu.
3 Tôi xông thẳng vào nhà chú Mặt Rỗ, vứt sáu hòn dái xuống trước mặt thím, thở hồng hộc : - Thím! Chú bảo cháu đem cái này về cho thím! Thím Quản đang cởi trần đến ngực gội đầu trong sân bị mấy hòn dái lăn lông lốc dưới chân làm cho giật mình kinh sợ đến nỗi nhảy dựng lên.
4 Ong Đỗ giao dây thừng buộc ba con trâu cho tôi rồi vội vã bỏ đi. Tôi đuổi theo sau lưng ông ta, nói : - Ông Đỗ, nhanh một tí nhé. Cháu cũng cần phải ăn cơm! Ông Đỗ chẳng thèm ngoái đầu.
5 Chúng tôi dắt ba con trâu đi qua đi lại trên con ngõ nhà chú Mặt Rỗ, người và trâu đều mệt đến độ chân cứ líu ríu muốn khuỵu xuống bất cứ lúc nào. Cứ mỗi lần đi ngang qua nhà chú Mặt Rỗ, đôi chân của tôi lẫn ông Đỗ không hẹn mà cùng chậm lại, đôi tai dỏng lên nghe ngóng động tĩnh từ bên trong.
6 Chú Mặt Rỗ không hề tự tay làm, đương nhiên chú cũng chẳng nắm cái gì cả như đã nói. Đưa lão Đổng đến chiếc xe đạp, vin cho lão nhảy lên yên và đạp chạy như một con hươu bị mù xong, chú Mặt Rỗ vịn tay vào tường đứng đái xè xè.
7 Trong mơ mơ màng màng, tôi nghe văng vẳng tiếng khóc của ba con trâu, lại trông thấy mồm chúng lúc khép lúc mở và những đụn bọt mép lạnh căm căm bắn thẳng vào mặt tôi.
8 Quả nhiên là buổi sáng hôm ấy, ông Đỗ không hề nuốt lời, đã mời tôi đến nhà và chiêu đãi một bát miến. Vợ ông ta, tức là mẹ Đỗ Ngũ Hoa lại rất nhiệt tình và thân thiết.
9 Chúng tôi dắt Song Tích bước trên cơn đường dẫn đến công xã. Trên lưng tôi có đeo một thiếc túi, trong đó có một ít bánh bột ngô, mấy củ hành lớn, một ít tương.
10 Một chuyện trọng đại nữa lại tiếp tục xảy ra đây : Tôi tình cờ nhặt được một con dao trên đường. Đây là một con dao có lưỡi hình tam giác, chuôi dao rất dài.
11 Trời vẫn chưa sáng, tôi thức giấc vì bị ông Đỗ phát một cú thật mạnh vào mông. Vẫn còn ngái ngủ, tôi cáu : - Ông Đỗ! Trời đã sáng đâu? - La Hán! Không xong rồi.
12 Vừa đến cổng trạm thú y, chú Mặt Rỗ vội vàng dựng chiếc xe đạp vào tường rào, có vẻ rất tức giận vì tôi thấy mặt chú đỏ rần lên. Chú đi quanh con Song Tích một vòng, giọng đanh lại : - Hay quá nhỉ, ông Đỗ! Bảo ông dắt trâu đến đây để trị bệnh, cuối cùng ông đã làm tốt gớm nhỉ, dắt đến đây để cho nó chết! - Đội trưởng! - Giọng ông Đỗ như muốn khóc - Kể từ khi con trâu này bị thiến, tôi và La Hán đã mất không biết bao nhiêu là đày ải, bây giờ nó chết đi, chúng tôi cũng chẳng có cách nào hơn! - Bốn ngày bốn đêm chúng tôi không hề chợp mắt! - Tôi chêm vào.
13 Chú Mặt Rỗ dặn dò ông Đỗ phải coi chừng con trâu, tất nhiên không quên nhắc đi nhắc lại chuyện phải coi chừng chiếc xe đạp của Quách Hiếu Thắng. Trâu không thể mất, bởi trâu sống không ai cần, trâu chết không thể vác chạy được, nhưng xe đạp thì dễ dàng bị lấy trộm, thậm chí là bị cướp, chuyện này vẫn thường xuyên xảy ra trên địa bàn công xã.
14 Ba ngày sau khi Song Tích chết. Đó là ngày một tháng năm năm một ngàn chín trăm bảy mươi, một chuyện kinh động đất trời, kinh động nhân tâm đã xảy ra tại cơ quan lãnh đạo công xã : Hơn ba trăm người bị ngộ độc thức ăn, triệu chứng chung là phát sốt.