Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Hoàng Hậu Bỏ Trốn Chương 6

Chương trước: Chương 5



Ta trợn mắt liếc nhìn người đi đường đứng xem náo nhiệt, lạnh lùng nói: “Nhìn cái gì vậy? Cút cho ta.” Những người đi đường thấy ta phát hỏa, cũng hiểu được bản thân quá trớn, đám đông liền vội vàng tản ra.

Vân Dung cũng phản kháng tức thì, hai mắt mở to trơ trơ nhìn ta, không cam lòng nói, “Tiện nhân…”, vừa nói vừa hướng ta một bạt tai. Ta nhanh chóng nắm cổ tay nàng, tức giận nói: “Ngươi muốn thế nào, Mạc gia Nhị tiểu thư, người khác sợ ngươi, không có nghĩa là ta cũng phải sợ ngươi, ngươi dám đánh, ta cho ngươi thành một vũng máu tươi.” Ta trầm giọng nói, trên mặt Vân Dung rõ ràng có vẻ sợ hãi.

“Hừ, ta mới không sợ.” Ngang ngạnh cãi lại, ta dùng một chút lực, cổ tay mảnh khảnh của nàng bị ta nắm khẽ run lên.

“Ai nha, Đại tỷ, tay của ta, tay của ta sắp đứt rồi…”, Vân Dung rốt cuộc không chịu đựng được khóc lên. Ta buông cổ tay nàng ra, khẽ đẩy nàng , nàng té gục trên mặt đất, Tưởng Dung vội vàng đi lại đỡ nàng.

Vân Dung vừa khóc vừa nói: “Mạc Liễm Dung… cái người đàn bà chanh chua này, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, sẽ không..”

“Ngươi không có tư cách nói lời này.” Nếu có tư cách, té trên mặt đất kia chính là ta.

Nghĩ Dung nói : “Ngươi không phải là có vài phần khí lực sao? Không biết tài văn của ngươi thế nào?”

Ta vênh mặt, “Ta mà sợ ngươi a, loại người như các ngươi, có là 10 người cũng bị ta đánh cho gục xuống.”

“Tốt. Ba ngày nữa Thái hậu sẽ ở Mai viên của Thành vương tổ chức Thi hội (hội thơ) vì Bát Vương gia tuyển phi, đến lúc đó các đại gia khuê tú trong kinh thành đều sẽ đi, ngươi dám đi hay không?” Đây rõ ràng là khích ta, ta không đi coi như nhận thua sao.

“Đi thì đi, sợ ngươi a.” Đương nhiên là ta vừa nói.

Tưởng Dung vừa lòng cười một tiếng : “Hảo, đến lúc đó xấu mặt đừng trách ta, dù sao ngươi cũng xấu sẵn.”

Nàng tựa hồ cho rằng ta sẽ rút lui, tuyển phi vốn là muốn những nữ tử tài mạo song toàn, nàng vốn muốn ta phải xấu mặt. Đáng tiếc nàng không nghĩ tới, văn tài của ta thật đúng là phi phàm a, đến lúc đó không biết ai mới phải xấu hổ. Tương kế tựu kế, ta dĩ nhiên biết sử dụng như thế nào.

Ta cùng Tần Nhi đi dạo đến rất trễ mới trở về, mua rất nhiều đồ mới lạ đối với ta, đồ ăn cũng có, đồ dùng cũng có. Tần Nhi quả thực giống cây thông Noel, nếu ở dưới là một lớp tuyết thì ta chắc chắn sẽ đến lấy đồ trên người nàng a. Trở lại tiểu viện, liền nhìn thấy xa xa có cỗ xe ngựa xa hoa, ta đoán Đại phu nhân là muốn đòi lại công đạo thay cho Vân Dung mà tới.

Tần Nhi có vài phần sợ, “Tiểu thư, đúng là phu nhân đã tới, làm sao bây giờ.”

“Sợ cái gì, có thể ăn thịt ngươi được không.” Ai ăn ai còn chưa biết, một lão bà với một thiên kim tiểu thư được nuông chiều, ta sợ các ngươi thì ta không còn gọi là Liễm Dung nữa.

Ta đi vào phòng, thấy hai mẹ con Vân Dung ngồi đó, vừa nhìn thấy ta liền nổi giận đùng đùng….. ánh mắt này cũng có thể giết người a. Ta không nhìn, nói với Tần Nhi: “Tần Nhi, nấu cơm đi, ta đói bụng.”

“Ngươi cho ngươi là ai? Dám đối với Vân Dung ra tay, định làm phản ư?”

Một phu nhân khoảng bốn mươi tuổi, trên cao nhìn xuống ta. Người này nhất định là Đại phu nhân a. Đầu bà ta cài đầy thúy ngọc, quần áo xa hoa, da tay nhẵn nhụi, trông cũng không tệ lắm. Đáng tiếc, bộ dáng hiện tại của bà ta đã phá vỡ hoàn toàn hình tượng.

Tần Nhi bưng trà lên cho ta, ta từ từ thổi để hạ nhiệt, thập phần nhàn nhã nói: “Ngươi là ai? Ta mà có thể để cho ngươi giáo huấn sao, lão bà không biết tự lượng sức mình.”

Miệng bà ta co rút, “Tiểu yêu tinh, ngươi nói cái gì?”

“Lão bà, ta nói ngươi cút cho ta.” Sợ gì không dám nói.

“Tần Nhi, ngươi trông coi Tam tiểu thư thế nào? Vả miệng.” tính trút giận lên Tần Nhi a.

Ta tặng cho Tần Nhi một cái ánh mắt, nàng đứng ra,không khách khí nói: “Phu nhân, ta là nha hoàn của tiểu thư, không phải là nha hoàn của ngươi. Ta cũng không lập khế ước bán thân với Mạc gia, cho nên ngươi không thể vả miệng ta.” Hảo Tần Nhi, học tốt lắm, đáng thưởng.

Ta trúng ý, dương mi tự đắc nhìn mẹ con các nàng, “Không nghe thấy sao? Hai vị, ta đây không hoan nghênh các ngươi, cút cho ta.”

Vân Dung cũng có vài phần sợ ta, kéo cánh tay mẫu thân, “Nương, chúng ta đi, ta đã nói nàng ta là một ả đàn bà đường phố chanh chua.”

“Hừ, tiểu tiện nhân, chờ đấy.” Đại phu nhân cho ta một cái trợn mắt, trợn mắt ta thấy nhiều rồi, miễn dịch rồi.

“Tiện nhân, Thi hội ba ngày sau ngươi sẽ rất đẹp mặt.” Vân Dung oán hận nói, ai đẹp mặt còn chưa biết a.

“Này nghĩ cái gì, ngươi quả là ngoài dự đoán của ta, học rất nhanh a.”

“Đương nhiên tiểu thư người dạy tốt mà.” Nha đầu Tần Nhi thành thật như vậy lại bị ta dạy hư.

“Tần Nhi, ta thấy rất lạ a, tại sao ngươi gần đây không gọi ta là tỷ tỷ?”

“Bởi vì người có nói người là tiểu thư của ta, hơn nữa người lại là khâm điểm tú nữ.” Ta có nói ngươi gọi ta là tiểu thư sao? Hình như là có thì phải.

Loading...

Xem tiếp: Chương 7

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Gia Hữu Tiểu Tiện

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 105


Quản Gia - Kha Hải Tình

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 10


Võng Du Chi Hảo Thụ Sợ Sàm Lang

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 100


Kính vạn hoa - Tập 49 - Bạn gái

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 10


Khoái Nhạc Trạch Cấp Tống

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 12