1 Tình yêu ban đầu chỉ đến từ một phía. Thì có sao! Chỉ cần ở cạnh bên nhau, anh nhất định khiến hai đường thẳng vốn chỉ song song sẽ trở nên, không phải là có điểm giao nhau mà là, trùng khớp.
2 Nam kỳ những năm đầu thế kỉ XX
Cơn mưa mùa hạ đã tạnh, nhưng những áng mây đen màu xám còn lãng đãng phía đằng tây khiến những giọt nắng còn sót lại phải cố vươn dài rồi hắt lên những tia nắng mong manh màu đỏ ửng như mang nhiều lưu luyến.
3 Tiếng kèn xe cho biết ông bà Nghị và Huệ đã về. Bên nhà Thành tổ chức tiệc chào đòn cậu con thứ từ Pháp trở về, họ được mời nên đi từ rất sớm, tới chiều mới về tới.
4 Nghỉ ngơi vài hôm thì Đạt với Thành phải đi thăm hỏi bà con họ hàng, Đạt không muốn đi nhưng cha má anh cứ ép, anh không thể từ chối được vì với người lớn, đây là lễ nghĩa cần thiết.
5 Từ hôm qua, cả nhà Liên đã có mặt nhà ông Chiếu để dự đám giỗ. Đám giỗ là một trong những dịp hiếm hoi để tất cả bà con họ hàng có dịp hội họp lại cùng với nhau.
6 Hôm ấy là một ngày mưa, mây đen không biết từ đâu cứ kéo đến liên hồi, mây dày đặc nên mặt trời cũng lười thức giấc. Bên ngoài tiếng gió thét gào, bên trong thì ồn ào nhốn nháo, tất cả đều như trên đống lửa sắp bùng cháy bất chấp cái không khí ảm đạm, ướt át ở bên ngoài.
7 Trên đường trở về, lòng ông Nghị đã nhẹ nhàng hơn, nhà bên đó đã quyết định như thế đúng là không còn gì hơn, một giải pháp mà chính bản thân ông cũng mong muốn.
8 Ngày khoác áo cô dâu mà lòng Liên nặng trĩu. Cô vừa buồn vừa lo sợ vừa thấy hoang mang, mọi sự đến với cô quá đỗi ngỡ ngàng, cứ như là giấc mộng. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà cuộc đời cô lại có lối rẽ quá bất ngờ.
9 Sau một chuyến đi dài, Liên đi theo Đạt bước qua cổng thành hôn. Sau khi làm lễ gia tiên, tiệc cưới được tổ chức linh đình. Từ lúc bước ra khỏi phòng khi ở nhà mình tới đây, Liên hầu như cúi mặt để giấu đi khuôn mặt buồn bã âu sầu.
10 Đạt đang phân vân không biết là Liên đã ra khỏi phòng từ sớm hay cô ấy không về phòng thì có tiếng gõ cửa phòng nhè nhẹ, Đạt thấy bực trong lòng nên vừa mở nhẹ cánh cửa anh đã cáu gắt hỏi:
- Chuyện gì?
- Dạ, bà biểu con lên kêu mợ ba xuống.
11 Ngả lưng trên chiếc ghế dài, Đạt đốt một điếu thuốc rồi mơ màng nhả khói, công việc bận rộn làm cho anh mấy ngày rồi không về nhà, khi về thì cũng đã khuya, người nhà đã ngủ.
12 Khi Liên trở về phòng thì thấy Đạt đã tắt đèn đi ngủ, cô đóng cửa nhè nhẹ rồi rón rén đi lại giường vì sợ làm Đạt thức giấc, nằm sát mép giường, Liên cố chọn một vị trí càng xa người bên cạnh càng tốt.
13 Khi Liên vào phòng đã thấy Đạt ngồi gác chân trên ghế mà chăm chú đọc báo, tờ báo lớn trên tay che mất khuôn mặt của anh. Cô lặng lẽ bước tới tủ áo, cô nghe tiếng tờ giấy báo xột xoạt, rồi nghe tiếng anh vang lên.
14 Buổi sáng, hai Chỉ đã tới, đi chung với hắn còn có Bửu, vừa thấy Liên, hắn đã nhanh chân bước vào nhà rồi lên tiếng vồn vã hỏi thăm, còn Bửu chỉ đứng ở bên ngoài nhìn cô với ánh mắt buồn bã và tiếc nuối.
15 Khi Đạt về tới nhà thì đã trễ, trước khi bước lên lầu, anh đi thẳng xuống phía nhà sau, bà Ngự đang ngồi ăn cơm.
- Sao giờ này má mới ăn cơm?
- Má có việc, giờ mới về tới, con ăn chưa?
- Dạ chưa.
16 Hôm sau, Đạt đã ăn sáng xong. Mặc dù anh chưa muốn lên phòng, nhưng anh lại không thể nấn ná hoài dưới bếp bởi anh không kiếm được cớ gì để mà ở lại. Đạt đưa mắt nhìn Liên mấy cái rồi đứng dậy đi lên nhà trên, nơi gian chính, cha má anh đang ngồi nói chuyện, Đạt ngồi nghe một hồi thì đứng dậy đi xuống nhà bếp, dưới bếp còn nhiều người đang ở cùng với Liên nên Đạt đứng loay hoay một hồi rồi lấy gàu xách nước ra tưới cây bông giấy, tưới xong Đạt đem cất gàu vô nhà bếp.
17 Vừa bước xuống xe, Liên đã chạy ào vô nhà, cô không đi qua nhà trên của gian trước mà chạy vòng qua bên hông, đi vào cửa là hành lang tới các phòng. Liên nghe tiếng khóc hỗn loạn của mọi người, thanh âm nức nở, ai oán gieo vào tai làm cô rối bời trong sợ hãi.
18 Những ngày sau cũng thật u buồn, ảm đạm, cái không khí tang thương vẫn còn vây phủ, nụ cười như vắng hẳn trong ngôi nhà. Bà Chung thì ở trong phòng, một mình tụng kinh niệm phật, Liên cũng buồn bã, đôi khi cô đi quanh nhà, như muốn tìm kiếm hình bóng của người cha vừa khuất, rồi theo những con đường quen thuộc, bước chân cô cứ đi mà không hề định trước.
19 Bỗng nhiên, Liên thấy lòng mình áy náy, cô thấy mình có nhiều điều không phải với anh, dù lấy nhau đã được gần hơn nửa năm nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên, Liên nhìn Đạt thật kĩ, và cũng là lần đầu tiên cô nhận thấy trong đôi mắt kia có cái nhìn thật trìu mến thiết tha, ánh nhìn mà cô từng bắt gặp từ ánh mắt của Đông.
20 Bỗng có tiếng gõ cửa liên tục.
Đạt muốn phớt lờ nhưng không thể, tiếng gõ cửa cứ vọng đều. Đạt đâm bực, anh rời môi Liên trong tiếc nuối, quay mặt về cánh cửa hỏi chán nản, trong khi tay anh vẫn đặt trên khung cửa.