21 Liên nhấc từng bước nặng nề ra khỏi phòng bà Chung, cô không quay về như lời đã hứa với anh. Câu chuyện bà Chung vừa kể như cơn gió mùa đông lạnh buốt gieo vào lòng người không khí ảm đạm thê lương.
22 Liên về tới nhà chồng thì trời ngả xế, phải đi đoạn đường dài bụi bặm, dằn xóc khiến cơ thể mệt mỏi nhưng khi về tới nhà chồng thì cô không dám nghỉ ngơi.
23 Mặt trời khuất dạng phía đằng tây, trả thế giới cho bóng đêm huyền dịu. Nếu đã nói vạn vật hữu tình thì bóng đêm cũng có cái tình của riêng nó. Một ánh sáng lập lòe trong mái lá mới thấy được đôi bóng giao kề, một giọng hò man mác giữa đêm thanh, đó mới hay thế gian đầy nhạc điệu.
24 Liên vẫn nhắm mắt không trả lời. Nhưng, Đạt không ngừng lại, vì cơ thể cô có phản ứng, anh biết điều đó. Anh còn nhớ lần chạm đầu tiên, cô lập tức tỏ thái độ phản kháng mạnh mẽ đến cự tuyệt; còn bây giờ, khi mà bàn tay anh không chỉ chạm, nó còn bạo dạn với vài hành động tiến xa hơn, cô vẫn im lặng, trong lòng anh hiểu rõ, im lặng chính là không phản đối, và trong một số trường hợp, nó mang ý nghĩa đồng tình.
25 Ánh sáng từ ngọn đèn tỏa ra khắp phòng nhưng không chạm tới người Liên, bởi anh đã giấu cô trong vòng tay rắn chắc, toàn thân anh bao phủ như mong muốn che chở cô trọn đời trọn kiếp.
26 Đạt vẫn không rời khỏi Liên dù cơn xúc cảm đã đi qua, và cô cũng không có hành động nào là muốn anh rời bỏ, cảm giác hòa vào nhau khiến cả hai vô cùng hạnh phúc.
27 Lần đầu tiên sau ngày cưới, cả hai cùng chìm trong giấc ngủ ngọt ngào, Đạt ôm Liên trong lòng, một tay anh duỗi ra cho cô làm gối, một tay choàng ra phía trước ôm cô vào lòng.
28 Suốt mấy đêm liền anh thức rất khuya và hút thuốc liên tục. Đêm nay cũng vậy, chiếc gạt tàn đã đầy tràn mẩu thuốc lá chưa cháy hết, khói bay ngập phòng, xông thẳng vô mũi làm Liên thấy khó chịu.
29 Những ngày sau đó, Đạt trở nên thất thường, anh hay về trễ và thường chìm trong những cơn say. Lúc trước, dù anh cũng hay đi về trễ nãi và đôi khi uống rượu nhưng chỉ là thỉnh thoảng, anh vẫn vui vẻ và có trách nhiệm với công việc của mình, sau khi lấy vợ thì anh mới ra thế này, suốt ngày buồn bực, tâm trạng nặng nề rồi say xỉn.
30 Thoắt cái mà đã gần ba tháng, cô với anh cứ như hai khoảng trời xa lạ. Dù đã là những ngày cuối năm, và miền đất phương nam đang trầm mình trong cái lạnh lẽo hiếm hoi sau một năm ròng nắng nóng nhưng dù đất trời có lạnh tới đâu cũng sánh bằng cái lạnh của lòng người.
31 Cô cứ vậy mà chờ anh, chờ anh qua hết ngày hai mươi bảy, cô nghĩ, anh thật sự bận bịu nên sẽ chở cô về hơi trễ, hai mươi tám, hay sáng hai mươi chín cũng không sao, miễn là về trước giao thừa thì cũng là trước tết.
32 Đạt với Liên như vậy nên không khí tết của gia đình cũng mất đi vài phần vui vẻ, mọi người đang nói cười mà nhìn thấy Đạt thì lập tức im lặng, còn nhìn thấy Liên thì họ lại xầm xì sau lưng.
33 Trời tối sẫm thì Liên mới về tới nhà, vừa đi vô phòng thì cô thấy Đạt đang nằm duỗi chân trên ghế, tay anh còn cầm điếu thuốc, thấy Liên, anh dụi thuốc rồi ngồi dậy.
34 Đứng trên ban công, lưng dựa vô tường, một tay quàng ngang ngực, một tay đưa điếu thuốc lên miệng nhả khói, ánh mắt Đạt như đang trôi theo làn khói nhạt bỗng quắc lên, phía ngoài cổng rào hai con người như đang quyến luyến chia tay nhau.
35 Sáng sớm hôm sau, Đạt thức dậy mà không thấy Liên trong phòng, anh lập tức đi kiếm thì thấy cô đang cặm cụi dưới bếp, nghĩ là cô đã chịu nghe lời nên anh không để ý tới cô nữa, anh bỏ ra sau vườn kiếm một vài người để nói chuyện.
36 Buổi trưa Lê bưng cơm lên cho Liên, một lát sau, mâm cơm còn nguyên được bưng đi xuống. Nhìn mâm cơm còn nguyên, Đạt biết Liên đã không ăn, anh lẳng lặng buông đũa.
37 Đạt không dám đối diện với Liên trong lúc này, tự bản thân anh cũng thấy xấu hổ cho hành động của mình. Suy nghĩ một lát, anh đưa tay đặt xuống vai cô.
38 Cả đêm như kéo dài dằng dặc, Đạt vô cùng lo lắng, lòng anh cứ bồn chồn không yên, anh liên tục đưa tay mình đặt lên trán Liên rồi sờ lại trán mình, mỗi lần cảm nhận thân nhiệt cô bình thường là mỗi lần anh thấy trong lòng hoan hỉ.
39 Đạt đỡ lưng Liên để cô nằm nghỉ. Nhìn cô mệt mỏi xanh xao trên giường mà lòng anh không khỏi xót xa. Anh nhớ lại cái ngày anh trông thấy cô lần đầu tiên, hồn nhiên và tươi trẻ, cái hồn nhiên của gái xứ miệt vườn, cái tươi trẻ của tuổi thanh xuân thơm ngát.
40 Đạt đứng lên định đi về phòng thì nghe tiếng xe ngừng trước cửa, ngẩng đầu nhìn lên thấy Bửu đi nhanh vô trong, theo sau là Cúc, mắt Đạt liền u ám hơn.