61 Liên lui cui dọn dẹp rồi lôi một mớ quần áo cũ, cô dự định cái nào còn mới mà không mặc nữa sẽ đem cho.
Lục lọi một hồi thì phía đáy tủ hiện ra một mảng vải màu đỏ thắm.
62 Đến khi trời tối mịt Đạt mới về phòng. Căn phòng tối om, chứng tỏ là Liên đã không về phòng. Anh xuống nhà để hỏi thêm lần nữa nhưng ai cũng nói là không thấy cô đâu.
63 Từ khi bước chân về làm vợ anh, đây là lần đầu tiên cô đối mặt với chuyện như thế này. Trái tim cô như có muôn vàn ngọn sóng, chúng cứ nhấp nhô khiến tim cô phập phồng lo lắng, đồng thời, lại có những ngọn lửa nhỏ li ti khiến lòng cô muốn chỉ muốn nóng giận mà thôi.
64 Liên khẽ mỉm cười khi đang nhìn từng giọt cà phê rơi xuống. Cà phê đợt này có mùi thơm hơn và nhìn cũng đen hơn, chắc là sẽ ngon hơn. Ngày nào cũng vậy, Đạt có sở thích vừa đọc nhật trình vừa nhấm nháp cà phê, và việc pha cà phê vào mỗi buổi sáng cũng đã trở thành một thói quen của cô.
65 Phía cửa buồng bên phải, Liên chầm chậm đi lên lầu, từng bước nặng nề. Cô đứng đó tự nãy giờ và đã nghe tất cả. Đứa con của cô và Đạt đã mất đi, đến bây giờ cô vẫn không nghe tin tức gì, như lời má chồng cô nói, lẽ nào nó để lại hậu quả cho cô, cô sẽ khó mà có con thêm lần nữa.
66 Đạt không nói nữa. Anh cũng không cho cô nói nữa, anh cúi đầu xuống, đôi môi anh áp chặt môi cô một cách thô bạo khiến cô không có cách nào để cho lời nói mình được thoát ra.
67 Chuyện tưởng như là đã kết thúc, hóa ra chỉ là bắt đầu. Con của anh cũng là con cô, cô đã từng nghĩ như vậy. Nhưng để làm được những gì cô đã nghĩ thì quả thực.
68 Thành không mấy quan tâm chuyện vợ chồng Đạt, nhìn sơ cũng đủ biết hai vợ chồng này chẳng thể nào bỏ nhau được. Nhưng Đạt cứ như thế này thì có thể phải dẹp hãng xe, thậm chí lúc giao đấu có thể bị thương nặng, Thành không thể không lo.
69 Những ngày này quần áo Đạt hay rách. Những lúc anh không có nhà, cô đem quần áo anh ra để sắp xếp, cái nào đứt chỉ thì may lại, cái nào bị bung nút thì kết đơm lại.
70 Cả hai bước ra cửa thì trời sắp trưa. Nắng đã lên cao nên Bửu quyết định kêu xe kéo cho cô. Một chiếc xe kéo đậu cách tiệm vài thước chạy tới, Bửu lắc tay không đi, anh nói chiếc đó phần dù che phía trên đã rách, anh sợ cô bị nắng.
71 Cô hầm hầm ẵm thằng nhỏ ra gốc mận để nó ngồi trên ghế yên ắng rồi mới đi trở lại bếp múc cháo vào chén. Thằng nhỏ không có tội tình gì nhưng cô đang không vui, mà nguyên nhân là do má nó.
72 Đút tay vô túi, anh chậm rãi bước xuống cầu thang. Tiếng bà Ngự với dì tám vọng lên lọt tới tai anh.
- Đánh có một bạt tay, làm gì quá vậy?
- Bà coi bộ.
73 Vừa bước qua ngạch cửa thì Nhanh hớt hải chạy tới. Mặt nó tái xanh. Nó níu tay Liên mừng rỡ.
- Mợ ba. Mợ đi đầu từ bữa qua tới giờ? Cậu đi kiếm mợ cả đêm đó!
- Câu về chưa?
- Về nãy giờ rồi.
74 Diệp về trong lúc gian nhà chính đang nhộn nhịp. Đạt đang ngồi ở ghế giữa. Lĩnh cùng một vài người nữa ngồi kế bên nói huyên thuyên rồi khen tấm tắc. Họ rất bất ngờ, không ai nghĩ một công tử con nhà chủ đất như Đạt lại biết võ và có thể đánh thắng tay giang hồ lão luyện đã trải qua nhiều trận đấu như Biện.
75 Cả hai chạm mặt nhau ở đầu cầu thang. Liên vội nắm tay anh.
- Anh đang đau mà còn đi đâu?
- Kệ tui. Cô không cần bận tâm.
Biết sức mình không thể giữ được anh, cô tranh thủ nói thật nhanh, thật rõ để phân trần cho anh hiểu.
76 Phải dỗ lâu lắm thằng nhỏ mới chịu ngủ. Bước xuống nhà bếp thì Thành đang ngồi ăn ở đó. Dù mặt Liên rành rành không vui vẻ nhưng Thành cứ dửng dưng. Chỉ khi Liên đã ngồi xuống ghế, Thành mới cất lời hỏi trống không.
77 Vừa nghe có chuyện là Đạt lập tức về nhà, nhưng anh vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra. Nhà anh hôm nay rất lạ. Không một bóng người ở nhà trước. Nếu không phải có một người chạy vào lấy nước thì anh không biết phải kiếm ở đâu.
78 Trời đã khuya nhưng công việc mò tìm vẫn tiếp tục. Đèn, đuốc rọi sáng trong đêm. Tiếng người vẫn còn nháo nhác. Con kinh khá sâu, nước cao ngang ngực, lòng kinh rộng cỡ ba sải tay.
79 Thêm một ngày một đêm trôi qua, việc mò xác thằng nhỏ gần như vô vọng. Con kinh nối liền với nhánh sông lớn, nếu nước chảy mạnh, xác có thể trôi đi xa, vậy thì.
80 Liên càng tươi tỉnh thì má chồng cô, mặt mày càng u ám. Tựa như cơn mưa tối tăm nhất cũng không xám xịt bằng bà.
Thấy Đạt hết sai người nấu cháo lại căn dặn thăm nom, bà Ngự càng bực bội trong lòng.