81 Cầm xấp thơ từ cùng điện tín trên tay, Đạt chăm chú đọc từng tờ một. Khi bên ngoài không còn ánh mặt trờ, đèn bắt đầu le lói một vài nơi, Đạt mới bỏ tất cả vào cặp táp.
82 Nhà có một đứa con nít thì ồn, mà không có thì càng lặng lẽ. Bận bịu với thằng đã quen, bây giờ cô lại đâm ra quá rảnh, rảnh tới phát chán, chán lại sinh buồn.
83 Nhân dịp dì tám về thăm nhà, bà Ngự với ông Duy đi vắng, Liên giành quyền làm chủ nhà bếp. Lâu nay, dì tám vẫn là tay nấu chánh, cô chỉ phụ mà thôi, nhưng học lóm không ít.
84 Bệnh Đạt trở nặng bất thình lình. Anh buồn nôn cả đêm. Sáng ra không thể đi làm vì mệt mỏi. Lúc trước, ăn xong mới ói, bây giờ, vừa ăn vô là ói ngay lập tức.
85 Cơn mưa vừa tưới tắm, cái nóng bức ban ngày dịu xuống, trời về đêm lành lạnh se se, lại thêm không khí trong lành, nên ai cũng ngủ thật ngon trên chiếc giường của mình.
86 Anh mới hứa với cô bữa trước, bữa sau anh đã vội vã ra khỏi nhà với người đàn bà lạ. Lúc đó, Liên với má chồng đã ra ngoài. Khi về, Liên nghe người nhà nói, anh chỉ nhắn lại vài câu là có chuyện cần kíp nên phải đi.
87 Sau bao cực khổ, cái thời khắc làm cha làm mẹ cũng tới. Không biết người khác bước qua thời khắc ấy như thế nào, còn anh với cô thì cứ như chết đi sống lại.
88 Ngày Liên ra tháng, ai cũng xuýt xoa khen, bà Ngự nuôi dâu sao mà khéo quá! Chẳng khác gì má đẻ nuôi con gái ruột của mình. Có khi còn hơn đó chớ!
Mà Liên đẹp ra thiệt.
89 Đạt tiễn hai Chỉ về, đã lâu vẫn chưa trở vào. Liên lẳng lặng đi thay áo. Hai Chỉ lúc nào cũng vậy, bình thường chẳng thấy thăm nom, hễ lui tới thì chỉ có nói tới "tiền".