1 "Hu. . . Hu. . . Bà cướp đời trai tân của tôi, bà phải đền cho tôi. . . Hu hu"
Tại một căn phòng xa hoa của một khách sạn nào đó, nhưng cảnh tượng trước mắt lại chẳng xa hoa tí nào.
2 "Thật không uổng công bao lâu nay con giả bê đê"
Đám cưới được diễn ra sau hai tháng kể từ "sự kiện" đó.
Đám cưới tuy đơn giản nhưng ấm áp. Nhận được vô số lời chúc phúc từ họ hàng hai bên.
3 Một buổi tối như mọi buổi tối. Anh cùng cô nằm trên giường, chuẩn bị đi ngủ. Cô quay sang nhìn anh nói nhỏ
"Từ hôm đó đến nay. . . Hơn hai tháng rồi.
4 Mẹ chồng hay tin cô có thai thì mừng lắm. Bà đợi ngày này lâu lắm rồi. Thằng con bà từ nhỏ đến lớn chẳng yêu ai bao giờ. Trong khi các bạn của nó chỉ mới học cấp ba đã có hai, ba đứa người yêu.
5 Nữa tháng sau thì cô thu xếp xong công việc và bắt đầu nghỉ phép. Cô cảm thấy có lỗi với cơ quan lắm. Nhưng cũng không thể phụ lòng mẹ chồng, bà chỉ lo lắng cho cô thôi.
6 "Giữ mẹ hay đứa bé?"
Thình thịch. . . Thình thịch. . . Tim anh đập nhanh lắm, nó như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Nè, làm sao vậy? Dậy đi, Vũ, dậy đi"
Anh tỉnh lại, thì ra là một giấc mơ.
7 "Bê đê không lây qua đường cha con"
Không hiểu sao hôm nay anh đi làm mà lòng cứ không yên. Tim đập rất nhanh. Trong lòng dâng lên một nỗi bất an khó tả.
8 "Ông thích con nào để bị nó từ chối tình cảm mà suy sụp quá biến thành bê đê?"
Ặc. . . Ặc. . . Sặc nước. À quên anh không uống nước.
Kiến thức ở đâu ra vậy? Bị từ chối tình cảm xong suy sụp quá biến thành bê đê? Anh nhớ ngày xưa cô học giỏi lắm mà.
9 Tò mò là bản tính sẵn có của con người. Có một số người biết kìm chế nó. Cũng có một số người có tính tò mò quá lớn mà mất cả mạng sống.
Một mặt cô muốn tôn trọng anh, một mặt lại thôi thúc cô làm điều trái ngược.
10 Hôm sau, cô rủ anh xuống sân trường vào giờ ra chơi. Cô còn nhớ rất rõ. Cứ đến giờ ra chơi mọi người đều ra sân trường giải lao. Nam thì đá bóng, đá cầu.
11 "Ui da"
Cái bụng quặng đau kéo cô về với hiện tại. Nhất định là thế, từ lúc học cấp ba hắn ta đã lừa cô.
"Con à, thù này mẹ nhất định phải trả. Đợi sinh con xong mẹ sẽ treo ngược ba con lên trần nhà.
12 Nửa đêm, đang mơ mơ màng màng. Cô đưa tay lay lay cái gối mình đang ôm.
"Tôi đói, đi mua phở cho tôi. Dậy. . . Dậy"
Lực ở tay đang lay lay cái gối ngày càng mạnh mà "đối phương" vẫn không lung lay, nhúc nhích.
13 Sáng hôm sau anh lại đến nhà. Lần này, bà mở cửa cho anh với nét mặt vui vẻ hơn chiều hôm qua.
Câu đầu tiên khi vừa bước vào nhà anh là
"Mẹ, vợ con chưa dậy ạ?"
"Vẫn chưa"
Lần này không phải mẹ Trâm trả lời mà là ba Trâm lên tiếng.
14 Người ta nói suốt mười hai năm học mà không có tới một mối tình là sự thất bại của học sinh. Vậy mà suốt mười hai năm cô đi học, cộng thêm bốn năm đại học cô không yêu một ai cả.
15 "Mẹ. . . Người ta nói. . . Anh Vũ gặp tai nạn. . . Đang cấp cứu ở bệnh viện"
Một cái tin như sét đánh giữa trời quang. Con bà. . . Con trai của bà.
"Không sao đâu con, nó đã được đưa vào cấp cứu.
16 Đang mơ màng, cô thấy anh nắm chặt tay cô và nói
"Cố gắng lên em, một chút nữa thôi. Vì con của chúng ta, được không?"
Cô mỉm cười, hít lấy một hơi thật sâu.
17 "Con bé cứ "pa pa" suốt ngày, anh nói xem em có nên kiếm cho con một người ba tốt hơn anh không?"
Câu hỏi đó cô không rõ là mình đang hỏi anh hay hỏi cô nữa.
18 "Anh nợ em một năm nhưng anh nguyện dùng một đời để trả nợ cho em, được không?"
Cô nghe anh nói mà trái tim cứ đập rộn ràng. Cô khinh bỉ bản thân: Đáng ghét, anh ta hại mày một năm phải sống trong thương nhớ và dằn vặt.
19 Hôm nay là ngày anh xuất viện. Cả nhà ai cũng đến đón. Bé con mặc dù không hiểu xuất viện là gì nhưng vẫn rất hợp tác. Sáng sớm đã được mẹ mặc cho một cái đầm công chúa màu hồng trông rất đáng yêu.
20 "Anh chê em sao?"
Anh hôn má cô cưng chiều "Anh yêu em còn không hết làm sao chê em được"
Làm sao anh có thể chê bai người phụ nữ đã chịu đau đớn, nay còn để lại sẹo để sinh con cho anh.