21 “Biểu ca…” Vương Ngữ Yên mới kêu một tiếng, sức lực không còn liền hụt hơi, thanh âm tựa như người hấp hối. Mộ Dung Phục không để nàng nói nữa, trầm giọng: “Ta biết muội không muốn ta gặp nguy hiểm, nhưng mà không bảo vệ được muội, ta làm sao có thể tha thứ cho bản thân.
22 Vu Hành Vân ấn thái dương đã nổi lên gân xanh, giận dữ nói: “Nha đầu kia che mặt còn chưa tính, các ngươi còn muốn lấy pho tượng của tiện nhân kia tới để kích thích ta sao? Hai người các ngươi muốn chết hả!”Vương Ngữ Yên kề sát vào tai Mộ Dung Phục, nhỏ giọng nói mấy câu, sau đó lại tiếp tục chôn đầu vào trong lòng hắn.
23 Vừa vào Trấn Nam vương phủ, Đoàn Chính Thuần đã ân cần hỏi han Vương Ngữ Yên, vô cùng chiếu cố nàng và tiếp đãi hậu hĩnh, để bù đắp cho việc mười mấy năm ông ta làm cha vô trách nhiệm.
24 Lúc mới bước vào phòng của Vương Ngữ Yên, Đoàn Dự còn cảm thấy buồn thay ẫu thân hắn. Trong lòng hắn thầm nghĩ: tuy rằng phụ thân chỉ đón nữ nhi của hắn về, nhưng mẫu thân của các nàng thì ai cấm được họ không đi thăm nữ nhi, tất nhiên họ cũng sẽ không ở xa đây, muốn mẹ mình không giận cũng khó! Mà phụ thân lại đem viện tử trồng sơn trà đẹp nhất cho nàng ta ở, không biết vị muội muội này có bản lĩnh gì a?Sau khi đáp lễ Mộ Dung Phục, Đoàn Dự lập tức nhìn ra sau lưng hắn, chỉ thấy một cô nương đang ngồi dựa đầu giường, tuy rằng sắc mặt tái nhợt, nhưng dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, tư thế ung dung không nhiễm khói lửa nhân gian, nếu so sánh nàng với hoa lê chỉ sợ quá hoa lê quá đơn giản, mà so với hoa đào thì chỉ ngại đào quá đào quá phô trương.
25 Vương Ngữ Yên tựa vào đầu giường, nghĩ mãi không thông. Nếu nói A Tử có ý đồ với nàng, thì nàng bây giờ đang bị trọng thương, hành động không tiện, có thể làm được gì đâu? Còn nếu nói là A Tử có hứng thú với Mộ Dung Phục, rõ ràng biểu ca và Kiều Phong là hai loại hình nam tử khác nhau, hơn nữa A Tử hôm nay cũng là lần đầu tiên nhìn thấy hắn…Nghĩ tới nghĩ lui, nàng lại đau đầu chóng mặt, đành phải thở dài, từ bỏ suy đoán.
26 Mộ Dung Phục trong lòng biết không ổn, liền muốn vận khí lùi lại, liền cảm thấy kinh mạch không thể hoạt động, tứ chi bủn rủn, chỗ đan điền đau đớn, trong lúc nhất thời không di chuyển được bước nào.
27 Vương Ngữ Yên kinh ngạc nhìn khuôn mặt tái nhợt của Mộ Dung Phục, chậm rãi ôm lấy hắn, cảm thấy như bản thân đang ôm một cột băng vậy. “Biểu ca, nhất định rất đau…” Nước mắt nàng từng giọt từng giọt rơi xuống mu bàn tay của Mộ Dung Phục.
28 “Phụ thân, ta có ý này. ” Đoàn Dự trong đầu chợt lóe lên một ý tưởng, nói với Đoàn Chính Thuần. ”Đúng lúc Đoàn Chính Thuần chưa biết xử trí thế nào, nghe thấy con trai chủ động bày mưu, liền mừng rỡ nói: “Nói mau nói mau!”Đoàn Dự nhìn A Tử đang kêu góc một cái, gãi gãi đầu, nói: “Biện pháp này của ta kỳ thực rất đơn giản, chỉ sợ nói ra phụ thân sẽ lại mắng ta ngốc.
29 Đối với Lăng Ba Vi Bộ yêu thích không thôi, lại bị Mộ Dung Phục làm thức tỉnh ý thức cạnh tranh vốn có của nam nhân, cho nên Đoàn Dự rốt cục không còn bài xích võ công nữa.
30 “Thám tử của phái Tinh Túc đã đến gần vương phủ rồi?” Đoàn Chính Thuần vẻ mặt nghiêm túc, thỉnh thoảng lại gõ gõ ngón tay lên mặt bàn. “Hoàn toàn chính xác, con đã giao thủ với người đó.
31 Cho dù bốn mùa ở Đại Lý hầu như ấm áp như xuân, nhưng cũng có mấy ngày sương giăng mù trời, gió thổi mạnh như mùa đông. Mà khi những giọt nắng ấm áp xua tan giá lạnh chiếu vào tảng đá ở ngã tư đường, liền thấy mấy đứa trẻ đáng yêu đang cười khanh khách, tò mò rủ nhau đi xem một rạp múa rối mới mở ở góc đường.
32 Một ngày này, gió nhẹ mây vờn, nắng ấm chiếu xuống, chính là một ngày tốt để ra ngoài. Vương Ngữ Yên và Mộ Dung Phục cáo biệt Đại Lý Trấn Nam Vương phủ, chuẩn bị quay trở về Tô Châu.
33 Tuy rằng, ngoài miệng Vương phu nhân oán trách Mộ Dung Phục không bảo vệ được con gái, nhưng về chuyện thành thân, thấy hắn thành khẩn như vậy, cũng không nỡ làm khó dễ, rất nhanh liền tha cho.
34 Để chào đón ngày hỉ này, Yến Tử Ổ đã sớm giăng đèn kết hoa. Đèn đuốc chiếu sáng trên mặt Thái Hồ, lại được nước trong hồ khuếch tán, khiến cho ánh sáng càng trở nên lung linh rực rỡ hơn.
35 Đèn đuốc chiếu trên Thái Hồ, lại được nước hồ phản chiếu, rực rỡ lung linh. Đứng từ trong bóng đêm nhìn tới, Yến Tử Ổ như một tòa lầu được làm bằng ngọc lưu ly nổi lên giữa Thái Hồ.
36 Hả, đứa nhỏ? Vương Ngữ Yên cả kinh, thiếu chút nữa đã phun hết canh trong miệng raNàng mới mười lăm tuổi, hiện tại thành thân đã được coi là sớm, chẳng qua là vì biểu ca đã hai mươi lăm tuổi nên mới phải tiến hành.
37 Mộ Dung Phục an ủi nói: “Ngươi không cần lo lắng về chuyện của vị tiền bối kia, tuy rằng ông ấy là người Khiết Đan, lại vừa giết người, nhưng chính ông ấy cũng nói đó là vì tư thù.
38 Lúc Mộ Dung Phục và Vương Ngữ Yên trở về Thái Hồ, trời chiều đã chuyển sang chạng vạng. Ngồi ở trên thuyền, nhìn vò rượu vỡ bên bờ sông, Vương Ngữ Yên thở dài, tùy tay ngắt một cái đài sen, bóc vỏ hạt sen, vừa muốn rút tâm sen ra, lại nhớ tới dân gian hay nói “Hạt sen tâm đắng”.
39 “Tiền nhiệm bang chủ Cái Bang, Uông Kiếm Thông, đã chết. ”Tiêu Viễn Sơn! Trong đầu Vương Ngữ Yên lập tức hiện lên hình ảnh dũng mãnh cao lớn của ông ta, thốt lên: “Hắn cũng là bị giết chết?”“Không, là bệnh chết.
40 Lúc này, lại nghe dưới lầu có tiếng của một người già: “A di đà Phật, Tiêu thí chủ, người gọi lão nạp tới đây, có chuyện gì muốn nói sao?”Tiêu Viễn Sơn xì một tiếng khinh miệt, oán hận nói: “Huyền Từ! Ngươi đã phạm vào điều cấm, còn giả bộ làm cái gì.