1 Từng chiếc đèn neon được bật, cả khán phòng nhanh chóng chiếu sáng. Xung quanh khán phòng treo kín những tấm poster khổ lớn, mà nhân vật trên poster dđó chỉ có một người, dáng cao gầy, cơ thể rắn chắc, đường nét rõ ràng, đôi môi mím chặt, đôi mắt màu hổ phách, và mái tóc ngắn màu hạt dẻ, một minh tinh mà hiện nay đang nổi như cồn chính là người này.
2 “Ting…” thang máy đã đến, Kỳ Dục cuối cùng cũng từ trong hồi ức quay trở lại, nhìn cửa thang máy trước mặt từ từ mở ra, anh sải bước ra khỏi thang máy.
3 Cô chưa bao giờ cảm thấy ai có thể nói câu “vào đi” lại lãnh đạm mà đi sâu vào tim cô như vậy, cô cảm thấy những bông pháo hoa lớn bắn ra trên đầu cô kèm theo đó là tiếng đì đùng, Tư Ngôn bước vòng qua trước xe đến bên ghế phụ, ngồi vào trong.
4 Khi đó, cô liền quyết định, nếu sau này đi làm nhất định phải trở về nơi mà mẹ đã ở trước đây, bây giờ, coi như đã thành hiện thực. Tư Ngôn mím môi cười, thực ra cũng không nói rõ được vì sao, cô đặc biệt có thiện cảm với nơi này.
5 “Lão đầu tử”, Tư Ngôn có chút áy náy, từ sau khi trở về thành phố Tân Hải làm việc, thời gian cô và ông gặp nhau càng ngày càng ít, Tư Niên mất vợ từ khi còn trung niên, từ khi có Tư Ngôn sống cùng mới cảm thấy cuộc đời ông lại tìm thấy chút niềm vui, bao nhiêu năm qua, ở bên chăm sóc cô, dường như đã thành thói quen của ông, mà Tư Ngôn cũng quen với việc lão đầu tử ở bên lải nhải cằn nhằn.
6 Cô có chút bực dọc khi cánh tay mình vẫn bị anh ta nắm lấy, nhiệt độ nóng hầm hập của lòng bàn tay anh ta như thiêu đốt cánh tay cô vậy, khiến cơ thể cô càng lúc càng nóng lên, cô không kìm được có chút bực bội, dùng tay còn lại cậy từng ngón tay anh ra, cứu cánh tay mình khỏi bàn tay của anh ta, sau đó, giễu cợt nói: “Có lẽ, nếu anh vì đâm nhẹ như vậy mà không cử động được, hay là chức năng nào có vấn đề, lại muốn tôi bồi thường? Có điều”, cô lạnh lùng nhìn từ trên xuống dưới anh ta một lượt, “tôi thấy anh không giống người yếu đuối mong manh như vậy, anh nói đúng không?”.
7 Kỳ Dục nghiêng nghiêng đầu nhìn cô một cái, không lên tiếng, hai tay nắm chặt đứng đó. Tư Ngôn cho rằng anh giận rồi, liền dè dặt thu lại thần sắc, đi về phía trước một bước, đưa tay níu gấu áo anh lại:, “Kỳ Dục, anh giận à? Em…”.
8 Kỳ Dục lạnh lùng nhìn cô, dường như đang nói, rõ ràng là chính cô muốn tự mình gọi xe đi về mà. Tư Ngôn thè thè đầu lười, biết rằng ở anh không có gì dễ dàng, anh bất đắc dĩ đành mang theo cái đuôi đi gọi xe.
9 Tư Ngôn có chút kỳ quái vì sao Kỳ Dục lại hỏi điều này, nhưng cô vẫn thành thật trả lời: “Hồi nhỏ em sống ở nước Y, ở đó, em được gọi là Shirley, có chuyện gì sao?”.
10 Hai hôm sau là buổi họp báo công bố khởi quay Trượng kiếm, cũng chính ngày hôm đó Tư Thiều quay về thành phố Tân Hải, có điều lại không về nhà một chuyến mà đến thẳng cuộc họp báo.
11 Đến khi Lạc Vũ Nghiên và Kỷ Huyên rời khỏi phòng hóa trang, Tư Ngôn mới thở phào nhẹ nhõm, còn chưa kịp ngồi xuống thì lại có người bước vào, lần này là nhân vật nữ thứ hai của Trượng Kiếm, Cảnh Dao.
12 Tư Ngôn đặt chuyến bay sớm nhất của ngày hôm sau về thành phố Tân Hải, khi cô kéo hành lý rời khỏi khách sạn, vẫn chưa qua sáu giờ sáng. Cô gọi một chiếc taxi đi ra sân bay, trên đường, cô hạ cửa sổ xe xuống, nhìn những cây ngô đồng sừng sững hai bên đường, bất giác thở dài, đôi khi, thất thủ thực sự chỉ trong chớp mắt, sau đó, rơi vào vực thẳm không nhìn thấy ánh sáng nữa.
13 “Tôi…” Người đó nhụt chí, nói không lại được. Kỳ Dục dựng mày, xóa sạch mọi bức ảnh liên quan đến anh và Tư Ngôn, rồi tiện tay vứt chiếc máy ảnh lại vào lòng người đó, thấy hắn chân tay lóng ngóng ôm lấy, lạnh lùng nói: “Tôi không hy vọng còn có lần sau!”.
14 Vì vừa bắt đầu khởi quay, cho nên thời gian sắp xếp không quá chặt chẽ, ít nhất thời gian buổi tối mọi người đều rảnh, Tư Ngôn vốn muốn cùng Tư Thiều cùng đi ăn, nhưng không ngờ kẻ thần bí Trung Tấn Sở không biết khi nào đã đại giá quan lâm, Tư Thiều đương nhiên phải tiếp đón ông chồng của mình rồi, đành phải gác bỏ Tư Ngôn sang một bên.
15 Vì tự thấy đã khiến lòng tự tôn của Kỳ Dục bị tổn thương, cho nên Tư Ngôn không dám nhắc đến những yêu cầu quá đáng nữa, thấy anh muốn quay về, liền cun cút đi theo anh.
16 Tiếng hét này, không chỉ dọa được người đang chụp ảnh trộm mà đến hai đương sự cũng bị giật mình. Kỳ Dục thu tay về, chau mày nhìn về hướng Tư Ngôn: “Tư Ngôn?”.
17 Tư Ngôn cảm thấy những ngày này trôi đi trong sự vô cùng uất ức, cô làm người trước nay quang minh chính đại, đâu gặp qua việc thích một người lại phải đem giấu tình cảm tận đáy lòng, sau mấy ngày rối loạn, cuối cùng cô cũng nghĩ thông, có chết cũng phải khổ sở một chút.
18 Tư Ngôn suy nghĩ một lát, cảm thấy cùng Kỳ Dục đi về vẫn an toàn hơn, liền không làm loạn nữa, mặc dù anh đến tìm cô, nhưng trong lòng vẫn còn chút khó chịu, dẫu sao vừa rồi anh nói chuyện rất ấm áp ngọt ngào với người con gái khác.
19 Tư Ngôn tỉnh dậy, mở mắt ra liền nhìn thấy căn phòng đầy ánh sáng. Cô khẽ nghiêng người, nhìn hướng về cửa sổ đã kéo rèm, nhẹ nhàng nhắm mắt, còn chưa kịp phản ứng lại, cô chỉ cảm thấy đầu hơi đau, sau khi giơ tay day day thái dương bỗng nhiên tỉnh hẳn, đột nhiên ngồi dậy, nhìn khắp căn phòng, chột dạ mím môi.
20 Khi Tư Ngôn đến đúng lúc gặp Trình Hải An từ trong bệnh viện đi ra muốn về khách sạn lấy quần áo cho Kỳ Dục, cô vội vàng giữ lại: “Trình đại ca, Kỳ Dục sao rồi? Anh ấy không sao chứ?”.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 11