1 Chương 1: Tiểu thư siêu lười biếng Trời đang mưa. Những hạt mưa phủ kín bầu trời như một màn sương, rơi xuống đất, tạo thành từng đợt bong bóng nước, trông thật đẹp.
2 Chương 2: Câu lạc bộ rắc rối "Em xin lỗi" Người ta nói, vũ khí lợi hại và đáng sợ nhất của con gái chính là nước mắt. Thế nhưng, với Tịnh Hiếu thì không được như vậy, Ân Từ dường như không quan tâm đến việc nó đang khóc.
3 Chương 3: Thật là rối trí! Một ngày đẹp trời. Như mọi ngày, cứ đến giờ tan học là trường Trung học Thần Lạc lại nô nức tiếng cười nói của bọn học sinh.
4 Chương 4 : Cảnh Thần "Phát sốt" Ba ngày sau, sức khoẻ của Thất Quỳ đã hồi phục. Con bé trông có vẻ ốm hơn trước, sắc mặt cũng yếu ớt và mất đi vẻ sinh động của mọi ngày.
5 Chương 5: Tiếng hát của con thiên nga. Trên đời này có mấy việc mà người ta có thể dự đoán được đâu. Số mệnh có lẽ cũng chỉ trong chớp mắt. Cái gọi là kì tích sắp xuất hiện.
6 Dạo phố chính là điều hoàng toàn trái ngược với cái triết lý sống của no. Lại chỉ có 3 đứa với nhau, chẳng phải ngượng lắm sao?"Ưm. . . " Lúc này, nó thật muốn nói: Mình không đi đâu, các bạn cứ đi đi.
7 Chương 6 : Còn có việc của tôi sao? Bên ngoài cửa sổ, có một con chim đang cất tiếng hót. Bây giờ đã là tháng 4 rồi, vết thương trên tay Tịnh Hiếu hầu như đã lành.
8 Chương 7 : Tin sốt dẻo Bất kể là học sinh cấo nào, chúng đều có những lúc đầu óc như trên mây và không chú ý tập trung trong giờ học. Tịnh Hiếu cũng không ngoại lệ, nó nhơ ngẩn ngắm mấy cái cây bên ngoài cửa sổ kia từ nãy đến giờ.
9 Chương 8 : Có mọi người, thật là tốt. Khi cả nhóm đang ngồi ăn trưa ở nhà ăn, Ân Từ nhận ra hình như Tịnh Hiếu đang cảm nặng hơn. Cô nói: "Lát nữa em xin phép về sớm khám bệnh đi.
10 Chương 9 : "Tịnh Hiếu hiện thế" Học viện Thần Hoa là một trong trường Trung học Dân lập nổi tiếng của Nhật, thiết kế trong hội trường không chỉ hiện đại, ưu nhã, mà còn toát lên vẻ sang trọng bằng một màu trắng thanh tao, đẹp đẽ.
11 Chương 10 : Chuyện tình cảm rối ren Cuộc thi âm nhạc Cúp Phi Tường dành cho học sinh trung học lần này đã diễn ra hết sức tốt đẹp, và phần thưởng cao nhất thuộc về một bài hát tự sáng tác với phần trình diễn hợp tấu piano và violon của Cảnh Thần với Tịnh Hiếu.
12 "Chắc em không biết. . . như vậy là đau khổ lắm, thật ra thì chị cũng như mọi người bình thường thôi, chẳng có gì cao siêu cả, cũng có những lúc chị chẳng làm được chuyện gì, cũng có thất bại, có đau khổ, và cũng có những lúc vấp ngã như bao người khác.
13 Chương 11 : Kim phong, ngọc lộ nhất tương phùng. "Kéo! Búa! Bao!" "Ha!. . . Thua rồi!" Tan học, Cảnh Thần và Tịnh Hiếu ở lại cùng chơi oẳn tù tì. "Ai, thật không thể ngờ.
14 Nhà thi đấu là một đấu trường của những giọt mồ hôi của từng "đấu sĩ" tham gia thi đấu. Chính giữa là sân bóng rổ, bốn phía chung quanh là những hàng ghế ngồi dành cho khán giả, mấy đứa học sinh đến cổ vũ đã đứng đầy ở đó rồi.
15 Chương 12 : Thiên sứ hộ mệnh. Duyên là do trời định, phận là do con người tự tạo nên. Có không ít người vì đã không cố gắng thật sự tranh đấu đấu, vì thế đã vô tình đánh mất đi cái duyên phận vốn thuộc về mình.
16 Cảnh Thần sợ đi chiếc xe hơi đời mới tới đón nó chắc nó sẽ hết hồn mất, nên không dám gọi tài xế lấy xe đưa đi, không biết là có ai hiểu cho hắn không.
17 Chương 13 Chuyến du lịch đáng tiếc Bình mình, luôn là một bức tranh khung cảnh đẹp nhất, trong lành nhất, và dễ chịu nhất của một ngày. Từ buổi sáng tinh mơ, mẹ Tịnh Hiếu đã dậy chuẩn bị mọi thứ: nào là quần áo, giày dép, vật dụng cá nhân,.
18 Chương 14: Hắn. . . không phải là hoàng tử sao? Mùa hè oi bức. Với cái tiết trời khó chịu như thế này, sướng nhất là được ngồi trong căn phòng có máy điều hòa, thưởng thức những loại thức uống mát lạnh, và còn có bọt khí bay xung quanh nữa chứ.
19 Tịnh Hiếu cầm theo một trái táo đi ra chỗ khác: "Đâu phải ai cũng có những bản năng thiên phú như cậu đâu. "Ngay đến cả cách thái đồ ăn của hắn mà cũng rất đẹp nữa, quả là một kỳ tài hiếm thấy.
20 Chương 15 : Tử Đảng, tất cả vì niềm vui của cậu Những cơn gió mùa hè lao xao, tạo nên từng âm điệu du dương ngọt ngào cho cuộc sống. Âm vị của đau thương và hoài niệm đang dần dung hòa vào với tiết trời mùa hạ, hòa vào thành một.