1 Nơi đây là Thập Bát trấn, trấn lớn nhất của Vân Châu. Gần đêm khuya, toàn bộ thôn trấn đều bị mùi hương ngọt ngào ái muội triền miên bao phủ. Vân Bát Nguyệt ngồi trước bệ bếp, đối diện là một cái chảo lớn to chừng một người ôm.
2 Chiếc thìa dài đập vào viền chảo, vang lên một tiếng ‘đinh’ nho nhỏ, Bát Nguyệt giật mình kinh hãi, vội vàng hoàn hồn. Tờ giấy công thức trong tay đã ướt đẫm mồ hôi, đường nàng làm ra dựa trên phối liệu như được viết thật giống như người nọ nói, là nữ nhân yêu diễm phóng đãng nhất trên giường, chỉ cần ngửi thấy nhiệt độ của đầu lưỡi liền gắt gao quấn quít.
3 Vừa về nhà, Vân Bát Nguyệt đã bị tình cảnh trước mắt dọa ngây người, lồng gà mở toang hoác, chỉ còn mấy con gà con run lẩy bẩy trốn ở góc trong cùng. Nàng hít sâu một hơi, tận lực áp xuống lửa giận trong lòng.
4 Rượu không thể uống quá nhiều, cơm không thể ăn quá ít, tục nữ câu nào cũng đều là chân lý. Vân Bát Nguyệt lắc lư mặt người nọ, xem trái xem phải, thật vừa lòng gật đầu: “Ừm, không tệ, xinh đẹp.
5 Mấy ngày nay Vân Bát Nguyệt vẫn giằng co với cha, ý của cha là, đi thật xa thật xa hết mức có thể, nhưng nàng lấy hai tay che kín lỗ tai: “Con không đi, con không đi, thiếu nợ thì trả tiền, giết người thì đền mạng, có chuyện gì cứ để hắn giải quyết với con là được!” “Con là đứa ngốc!” Lão nhân tức giận đến dậm chân, “Sao con lại ngang bướng như thế chứ?” “Trốn cũng không thoát, đánh càng không lại, chạy đến đâu cũng phải vừa sống vừa lo lắng đề phòng, hơn nữa ——”, hơn nữa ngày đó nàng đã đưa lên tận cửa, nhưng người kia, hắn lại đẩy nàng ra khỏi lòng.
6 Nghiền lá bạc hà thành nước rồi hòa vào trong đường, lại đun sôi dưới nhiệt độ cao, chưa hết thời gian một chén trà nhỏ, mùi thơm ngát liền át hết mùi thuốc, dần dần tràn ngập khắp gian phòng ở.
7 Quế Thập Nhất thiếu gia chạy một đường không nghỉ tới trấn nhỏ nơi Bát Nguyệt ở, đến lại nghe nói, bọn họ đã lên đường hướng Thập Bát trấn Vân châu, nhớ là đường hội gì đó.