1 " Hú hú. Lâu lắm rồi tao mới thấy mày lòi mặt chuột ra đấy. " Một cô gái nham nhở nói. " Còn phải nói. Bình thường nó toàn rúc trong hang hốc gặm truyện sống qua ngày không mà.
2 Nữ tôn quốc Mặt trời đã tỏa ánh sáng chói chang nhưng vẫn không làm lay động đến một người đàn bà đang ngáy khò khò trên giường. Sài Mạc là đi giặt đồ ở ngoài sông về thì thấy thê chủ vẫn còn đang ngủ.
3 Không biết đã qua bao lâu, Sài Mạc hơi thở ngắt quãng ngã xuống. Cơ thể yếu ớt nhỏ bé liền bị cáng nặng đè đau điếng. Y nằm gục xuống mặt đất lạnh lẽo, nhìn bóng đêm cô độc.
4 " Lộp cộp! Cạnh!" Tiếng động phát ra làm cho y hồi thần. Đưa mắt nhìn thì thấy Lạc Thanh Tuyền đang gom đồ, kéo kéo cáng đi. Chả lẽ thê chủ nàng đã không dung được mình rồi.
5 " Ưm! Thê chủ. . . nàng không được chết. "" Ha oa, hức! Đừng làm ta sợ. "" Ta nguyện ý. "" Ta nguyện ý chờ mà. "" Đừng bỏ ta. " Sài Mạc kích động ôm lấy cơ thể vừa nóng vừa lạnh của Lạc Thanh Tuyền, nói năng lộn xộn.
6 " Lạch cạch. " Do trời mưa to, đất cát trơn hơn khiến cái cáng dễ dàng trượt xuống vách núi. Sài Mạc hoảng hốt chồm tới, bàn tay xẹt qua bả vai, may mắn nắm được cánh tay Trần Lợi.
7 Chói chang! Chói chang! Khi ánh mặt trời lên cao hẳn, phiên chợ cũng sắp tàn. Người đi qua đi lại càng thưa thớt. Ở chỗ đó! Có bóng dáng cao lớn quỳ không nhúch nhích của cô.
8 Lương Liên trên đường về gia thì nhìn Hoài Uyên một cách sùng bái, ôn thanh nói: " Uyên tỷ thật tài giỏi. Ngay cả Trần Lợi cũng không dám làm càn trước mặt tỷ.
9 Cao Vĩ Minh sau khi chạy ra khỏi đó thì ngừng lại, vuốt ve cái cằm nhọn, đôi mắt giảo hoạt loạn chuyển. Hừm! Trần Lợi nàng ta có điểm khác. Muốn làm ăn ở đây, nàng đương nhiên phải có chút hiểu biết chứ.
10 Gió lạnh thổi nhè nhẹ, luồn lõi vô canh chòi nhỏ, Sài Mạc cuộn tròn người lại, theo bản năng nép vô người Lạc Thanh Tuyền. Cao Vĩ Minh cũng bị lạnh, bừng tỉnh trong cơn mơ.
11 Cô thấy trong mắt người nam nhân nhân hung dữ kia không còn sát khí nữa thì thu tay. " Keng. " Sức lực rã rời thả kiếm xuống. Thành công khiến mọi người xung quanh bừng tỉnh.
12 " Bộp. " Cô cười nhợt nhạt rồi cũng lâm vào hôn mê tiếp. Lần này cô lại gặp nàng ta. " Trần Lợi. " Cô gọi người đang nằm gặm nhánh cỏ đằng xa trong không gian mờ ảo.
13 " Chàng đi đâu vậy?"" Mà thôi có gì về y quán rồi nói sau. " Cô nhìn Sài Mạc nói. Trông sắc mặt y cực kém. Sài Mạc nhìn người trước mắt mà tâm lại nhộn nhạo.
14 " Đương nhiên là lấy hắn. " Cô đang muốn nói lấy tiền hắn nhưng lại không thể nói ra sổ sàng như vậy. Cái thành là lấy hắn. Đang muốn phân bua lại thì Thường Dược đúng lúc chạy vội vô phòng.
15 Cô đang nghĩ cách chơi đùa với Thường Dược chút nữa thì lại thấy một nam tử trẻ tuổi bưng khay đồ ăn vô. Nhìn vẻ mặt khiếp sợ, khinh thường của hắn thì cô thật mất hứng.
16 " Hộc hộc. Chạy le lưỡi mà mới thấy bóng xe ngựa. " Cô oán thầm. Trong lòng suy nghĩ phương án hành động. Với võ công hiện giờ của mình thì đánh nhau cũng không nắm chắc phần thắng, vẫn là ám chiêu hay hơn.
17 Mặt cô giờ vừa rối rắm vừa khó chịu. Chống tay gõ gõ lên cây một hồi cũng thở dài đi lại. Giơ chân đá đá lên bàn chân của " nàng" nói: " Uầy! Tỉnh! Tỉnh!" " Nàng" mở đôi mắt đẹp ra, khi nhìn rõ người trước mặt thì suy yếu nói: " Sao lại là ngươi?" Rồi nhìn nhìn quần áo đen cô đang mặc thì nhếch miệng châm chọc nói: " Không ngờ ngươi lại giở trò bỉ ổi như vậy.
18 Đang suy nghĩ miên man thì chân cô bước lên tảng đá, trượt ngã xuống," phịch" hôn mặt đất một phát thật kêu. Bây giờ tâm trạng của cô không thể dùng từ ngữ nào để diễn tả hết được.
19 " Xòat xoạt. " Xoàt xoạt. " Trên đường đi chỉ còn tiếng bước chân ma sát với lá cây. Cô như có như không nhìn Phương Hải. Rõ ràng là đi không nổi còn cố chống đỡ.