21 “Diệp Duệ An, hôm nay con làm mẹ rất thất vọng. Bác Trịnh là người lớn, tại sao con lại vô lễ như thế? Trong lúc mẹ và bác đang nói chuyện thì con không được xen ngang, cho dù là ba đến đón, con có vui đến đâu đi nữa thì cũng phải cảm ơn ý tốt của bác Trịnh đã, chứ không phải lập tức kéo mẹ đi, ngày trước bác Trịnh rất quý con, hay chơi cùng con, nhưng con cư xử như vậy sẽ khiến bác cảm thấy thất vọng và cũng xấu hổ, sau này không được làm thế nữa, biết chưa?”
Diệp Duệ An rầu rĩ không nói gì, lén lút hạ tay xuống, nó trề môi nhìn cái bóng trên mặt đất, lát sau mới lên tiếng: “Con có ba, con không muốn bác ấy làm ba của con.
22 Lần đầu tiên Diệp Hồng Đào tìm Quý Trường Ninh để nói chuyện là vào năm năm trước, khi ấy ông nói con để cho mẹ nuôi, tên ông nội đặt, cha cũng không thể cả đời không gặp con mình, nhưng muốn gặp thì phải cắt đứt hoàn toàn quan hệ mập mờ với xã hội đen.
23 Hai người nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng là Quý Trường Ninh chuyển ánh mắt trước, cô cúi đầu đi tới ghế sô-pha mà không nhìn anh.
Diệp Tư Nguyên ngửa đầu nhìn từng giọt chất lỏng nhỏ xuống trong ống truyền dịch, phần bụng dưới âm ỉ đau, anh cứ nhìn chăm chú như thế rất lâu, mãi cho đến khi chai nước biển không nhỏ giọt nữa, anh mới lên tiếng: “Quý Trường Ninh, không thèm trông coi anh có phải không?”
Nghe thấy giọng nói không thoải mái của anh, cô ngẩng đầu trông theo hướng anh nhìn, sau khi thấy trong ống truyền không nhỏ giọt, cô vội vàng ném quyển tạp chí mà từ đầu chưa hề giở trang nào, bước nhanh đến giường điều chỉnh lưu lượng chậm lại.