21 Dưới ánh trăng, một con thuyền nhỏ chậm rãi tiến vào hải vực đảo Đào Hoa. Cùng với sự tiến lên của thuyền nhỏ, cây cối hai bên bờ dần dần nhiều lên, mùi thơm cây cỏ.
22 Cuộc sống trên đảo Đào Hoa rất yên bình. Người nhìn thấy mỗi ngày không phải ách phó thì cũng là Hoàng Dược Sư. Có đôi khi nàng lại có một loại cảm giác, giống như thời gian đã ngừng trôi.
23 Trong thư phòng, An Nhược Sơ nằm nhoài trên nhuyễn tháp, lười biếng đọc sách. Hoàng Dược Sư mới đặt thêm vài cái giá sách mới ở thư phòng, chuyên dùng để đặt một vài bộ sách đang thịnh hành lúc đó.
24 Khi thức dậy vào hôm sau, Hoàng Dược Sư đã đi rồi. An Nhược Sơ ngơ ngơ ngác ngác một hồi, trong lúc nhất thời không có cách nào xác định, tối hôm qua có phải là nàng nằm mơ hay không.
25 Mùi thơm lạ lùng truyền vào trong mũi, nàng yếu ớt tỉnh lại. Đỉnh giường xa lạ khiến nàng giật mình, sau gáy truyền đến cảm giác đau nhức, nàng rên rỉ một tiếng, cuối cùng nhớ đến chuyện đã xảy ra.
26 Tuy rằng tạm thời an toàn, nhưng chắc hẳn hai thị nữ kia rất nhanh sẽ phát hiện ra nàng trốn thoát, bằng cước trình của nàng khẳng định không thể chạy xa, cho nên An Nhược Sơ không lập tức xuống xe, chỉ tùy theo xe bò mà đi không mục đích.
27 Ngoài cửa sổ truyền đến một trận tiếng bước chân. Thời gian qua đều ngủ không sâu, hắn mở mắt, miễn cưỡng gọi bóng đen ngoài cửa sổ: “Ngốc cô, nửa đêm ngươi không ngủ mà chạy đi làm cái gì?”Bóng đen đang chạy băng băng dừng lại, giọng nói vâng vâng dạ dạ: “Gia gia.
28 Chập tối bốn người ngủ lại ở một gian khách sạn, An Nhược Sơ lập tức phát hiện ra một chuyện tiến thoái lưỡng nan. “Uông huynh cùng Lê huynh một gian phòng, An đệ, đệ liền ở cùng một phòng với ta đi… An đệ, đệ làm sao vậy? Không thoải mái?”An Nhược Sơ miễn cưỡng nói: “Tiểu đệ có vài thói quen không hay, tốt nhất là cứ một mình một phòng để tránh cho quấy rầy đến Cát huynh.
29 Trải qua vài ngày lặn lội đường xa, cuối cùng đoàn người An Nhược Sơ cũng tới dưới chân núi Hoa Sơn. Bởi vì rất nhiều người tới tham gia, trong khoảng thời gian ngắn, tất cả quán trọ khu vực Hoa Sơn đều đầy khách, nơi nơi chật đến giọt nước không lọt.
30 An Nhược Sơ rất buồn bực, rõ ràng thân thể đã không có vấn đề nào nữa nhưng lại bị cấm đi lại. “Vì sao ta không thể đi?” Nàng trừng thiếu niên trước mắt hỏi.
31 Nàng còn đang ngẩn ngơ thì đột ngột nghe thấy một tiếng hô to: “Hoa Sơn luận kiếm bắt đầu rồi, ở sơn động bên kia! Hoàng Dược Sư đang đấu cùng một tiểu tử chưa nhìn thấy bao giờ!”Tất cả những người đang tỷ thí vừa nghe thế thì đều ngừng lại, thoáng nhìn nhau, rồi bắt đầu “tranh trước kẻo muộn” vọt đi, giống như là sợ chạy đến muộn thì sẽ không giành được vị trí tốt để nhìn.
32 Ngồi trên tấm áo choàng đen tuyền mà người nào đó trước khi đi đã trải lên mặt đất, An Nhược Sơ ôm đầu gối im lặng chờ đợi Hoàng Dược Sư trở về. Đợi trong chốc lát, không thấy Hoàng Dược Sư trở về nhưng lại nghe thấy tiếng nói chuyện truyền vào từ ngoài cửa sơn động, An Nhược Sơ không khỏi bắt đầu tập trung đề phòng.
33 “Chàng… không sao chứ…?” An Nhược Sơ sợ sệt hỏi. Hoàng Dược Sư “hừ” một tiếng, lạnh nhạt nói: “Còn chưa chết. ”An Nhược Sơ 囧 một chút, nàng lại làm mất lòng hắn?Nam nhân này sao lại khó hầu hạ như vậy a! Mắt thoáng thấy khóe miệng hắn còn vương một sợi tơ máu, tim liền mềm nhũn, nàng đến gần hắn, kiễng chân, chậm rãi dùng ống tay áo giúp hắn lau đi.
34 Không khí bây giờ thật quỷ dị. Đã mấy lần An Nhược Sơ dứt mắt khỏi cuốn sách đang đọc để nhìn về phía cô bé đang ngồi ngẩn ngơ đối diện nàng. Cô bé đã giữ nguyên tư thế này một nén nhang, An Nhược Sơ thật sự cảm thấy nếu không gọi cô bé, nó sẽ cứ tiếp tục như vậy.
35 Từ sau khi quay lại đảo Đào Hoa, ngày ngày An Nhược Sơ ăn ngon ngủ ngon, còn có mỹ sắc để thưởng thức, cuộc sống hàng ngày rất dễ chịu. Nhưng mà người rảnh rỗi liền đặc biệt dễ dàng suy nghĩ miên man.
36 Khi sẩm tối thì trời bắt đầu mưa tầm tã như trút nước, cơn mưa này tới vừa vội vừa nhanh, cả trời tối đen lại. Sắc mặt Hoàng Dược Sư rất khó coi, hắn mới đi ra ngoài nửa ngày, lúc về đã phát hiện An Nhược Sơ biến mất! Điều động mọi người cũng không tìm thấy bóng dáng của nàng.
37 “Sơ tỷ! Sơ tỷ!”An Nhược Sơ ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn về phía Hoàng Dung đang lén lút ngoài cửa. Chỉ thấy Hoàng Dung vẫy tay gọi nàng đi ra ngoài. Nàng nhìn thoáng qua Hoàng Dược Sư đang đọc sách say mê, thấy hắn mắt cũng không nâng, nàng liền buông kim chỉ trong tay, đứng dậy ra ngoài.