1 – Đồ Thánh, cậu đang ở trong bệnh viện à– Làm gì? Cậu bị thương cần tôi phẫu thuật à?– Bị thương không phải là tớ mà là Bạch Lăng– Cậu nói gì? Ai?Đồ Thánh giật mình ngồi nhỏm dậy.
2 Mình không xác định tên anh ý là Đồ Thánh hay Tề Thánh nên cứ để theo bản convert là Đồ Thánh nhé. Phòng cấp cứu– Kìm chế lại chút, cậu không phải là bác sĩ sao?– Bác sĩ thì thế nào?– Cậu không phải ngày nào cũng thấy máu sao?– Nhưng đó không phải là máu của cô ấy.
3 – Nhưng là. . – Nhưng là cái gì– Sao em không nhớ được gì cả?– Nếu em nhớ được chuyện này thì chẳng lẽ đến tên gọi của mình cũng quên sao? Đồ Thánh dở khóc dở cười đáp lại.
4 Đó là một cô nhóc đáng yêu như thiên sứ, da trắng nõn, mắt to tròn, khuôn mặt xinh đẹp. Nhưng bé con hơi sợ người lạ, đôi mắt tròn xoe đầy tò mò, bé trốn trong lòng mẹ len lén nhìn Đồ Thánh.
5 Bạch Lăng nằm trong bồn tắm lớn hồi tưởng lại chuyện đã phát sinh cả ngày hôm nay, thật sự cô thấy rất hỗn loạn. Rõ ràng là vì trong đầu cô lúc này chỉ nhớ được những việc đã xảy ra ngày hôm nay còn những chuyện khác hoàn toàn trống rỗng.
6 Trong phòng rất yên ắng, yên ắn đến nỗi ngay cả tiếng tim mình đập, tiếng đối phương thở cũng đều nghe thấy rất rõ ràng. Bạch Lăng nằm trong bóng tối thở thật khẽ.
7 – Nghiên Nghiên đang ngủ?Thấy Bạch Lăng nhẹ nhàng bước ra phòng ngủ, Đồ Thánh thấp giọng hỏi. Bạch Lăng gật gật với anh. – Xem ra đầu óc bà Trần dù có chút kì quái nhưng chăm sóc trẻ con rất tốt, Nghiên Nghiên rất ngoan.
8 “Ring ring”Vừa mới đỏ mặt sửa sang lại quần áo, chuông cửa đột nhiên vang liên khiến Bạch Lăng sợ đến thất kinh, nhảy dựng lên, bộ dáng hoảng sợ như bị người tróc gian tai giường– Em làm gì?Đồ Thánh buồn cười hỏi, cúi đầu hôn cô một cái rồi đi đến bên cạnh cửa, nhìn trên màn hình bộ đàm là ai đến.
9 – Lực Nhã, cậu có biết vì sao năm đó mình và Đồ Thánh li hôn không? Bạch Lăng hỏi. – Không biết, cậu không hề nhắc đến, chỉ thường nói “chuyện quá khứ còn nhắc đến làm gì?”– Thật không, mình còn tưởng cậu biết, có thể nói ình biết chút chuyện quá khứ.
10 Cuộc sống như thế nào mới gọi là cuộc sống hôn nhân?Cô tuy rằng đã từng cùng Đồ Thánh kết hôn một lần nhưng vì mất trí nhớ nên hoàn toàn không còn nhớ gì.
11 Bạch Lăng và Ôn Lực Nhã hẹn uống trà trưa, cô dẫn con gái cùng đi, có lẽ taxi đi rất êm mà Nghiên Nghiên vừa lên xe không lâu đã ngủ trong lòng, cho đến khi đến quán cà phê cũng chưa hề tỉnh lại.
12 – Cha!Một người mệt chết khiếp, cảm giác như mình mới chỉ ngủ được một chút mà thôi đã bị người tát tỉnh, cảm giác này thực sự khiến người khác tức muốn chết.
13 Một đống ảnh chụp bày bừa trên bàn ở góc khuất một quán cà phê, một đám phụ nữ ngồi vây quanh, tất cả đều nghẹn họng trân trối nhìn những bức ảnh– Oa! Đây là phản ứng của Tiểu Vũ– Trời ạ! Đây là của Ôn Lực Nhã– Những cái này từ đâu mà đến, đây là phản ứng của Nguyên Chỉ Linh.
14 – Bà xã?! Sao em còn chưa ngủ, anh đã nói là anh về trễ, em đừng chờ đi ngủ trước đi mà. Đi lên phía trước ôm hôn bà xã, Đồ Thánh không nhịn được nhìn về phòng ngủ:– Nghiên Nghiên ngủ?– Anh bảo em đừng chờ anh chẳng lẽ lại muốn Nghiên Nghiên chờ anh?Bạch Lăng buồn cười lườm anh một cái– Ý anh không phải thế, chỉ là mấy ngày liền không tắm cho con, không dỗ con ngủ không biết con nó có hỏi cha không?Vẻ mặt anh vừa tiếc nuối lại vừa chờ mong– Không có– A! Đứa con gái bất hiếu này.
15 Một giờ sau, hội vợ cũ lục tục đến đủ, trừ phụ nữ có thai không thể uống cà phê chỉ có thể uống nước hoa quả, những người còn lại mỗi người một chén cà phê.
16 Thời tiết âm u cũng giống như tâm tình Bạch Lăng lúc này. Sau khi mất trí nhớ, lần đâu tiên cô không làm tròn trách nhiệm của người mẹ, đem coi gái cho bạn bè trông, một mình chạy ra bên ngoài.
17 Ngồi trong quán cà phê, Bạch Lăng nằm úp mặt, để trán tựa lên mặt bàn thủy tinh lạnh băng đã lâu mới khôi phục lại nhiệt độ bình thường của khuôn mặt.
18 Xấu hổ xấu hổ, che che chắn chắn rời khỏi khách sạn thì màn đêm đã buông xuống, ánh đèn nê ôn đã sáng bừng khiến thành phố ban đêm thật đẹp, thật náo nhiệt.
19 Ở cửa hàng, ông chủ đang bận rộn cất ảnh cho cô, cô gọi điện cho Ôn Lực Nhã nhờ Lực Nhã đến trông Nghiên Nghiên giúp lại gọi về báo chuyện với chị Lâm, cũng dặn dò Lực Nhã sẽ tới nhà trông Nghiên Nghiên.
20 Đi vào cục cảnh sát, Vệ Thịnh hơi chào cục trưởng rồi cùng Đồ Thánh đến tầng hai, đi vào phòng hỏi cung đặc biệt. – Cô ta ở trong đó. Cục trưởng nói. – Người nhà cô ta đâu?– Đã gọi điện thoại rồi, không bao lâu họ sẽ đến.