1 Ánh dương dần tắt nơi phía tây chân trời, ánh sáng cam vàng buổi chiều tà mang vẻ buồn bã khó hiểu bao trùm tòa biệt thự cổ kính mang màu sắc trầm buồn tọa lạc nơi hoang mạc vắng lặng yên tĩnh này càng tôn lên sự vẻ thê lương cô quạnh của nó.
2 Ông trời đúng là chẳng chiều lòng người. Hoặc có thể nói cái dạng ác ma như tôi chẳng còn là loại khiến ông trời có thể thương xót nữa. Chỉ vừa tạm biệt số 7, tôi đã chạm mặt gã rồi.
3 … Tại một nơi rất xa khác…- Sư phụ! Người vừa phát ra tiếng nói là một thanh niên tài tuấn trẻ tuổi, gương mặt hiền hòa khiến cho đối phương dễ chịu, tuy nhiên đôi mắt vẫn ẩn hiện những tia cương quyết không chịu lùi bước cũng khiến cho người xung quanh phải dè chừng.
4 - Có suy nghĩ muốn đồng hành cùng ta không?- Không được! - Tôi vô thức phản đối. Nói đùa sao, tôi tránh số 13 như tránh tà, tránh đông tránh tây, tránh ngày lẫn đêm, đầu cũng đâu có úng nước đâu mà điên rồ nhận lời.
5 Có những việc càng mong nó nhanh chóng thì hóa ra lại lắm thứ xen ngang khiến nó trở nên chậm chạp. Tương tự như thế, chặng đường chẳng bao xa từ hầm phía tây sang đằng phía Nam ấy lại hóa công cốc khi mà cửa phòng khóa trái.
6 Thật ra tôi chưa bao giờ tự nhìn lại ký ức của mình. Ý tôi là thỉnh thoảng tôi cũng tự hồi tưởng, nhưng tự hồi tưởng và tự nhìn lại là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau trong thế giới linh hồn.
7 - Không nhìn ra được, số 9, từ nay tôi sẽ không bao giờ coi thường cô nữa!Giọng nói vừa hào hứng vừa kính nể của số 2 vang lên, thành công kéo tôi trở về thực tại, vừa sợ hãi vừa né tránh rời tầm mắt khỏi số 13, tôi lấp liếm đáp lại số 2:- Tất nhiên phải thế, anh không nhìn ra tôi giết người cũng rất phong cách hay sao!- Đúng đúng, nhưng vì sao lúc bị giam giữ lại chỉ có 3 người hộ tống cô?Số 2 chắc cũng chả có ý móc mỉa gì sau khi đã nhìn thấy cách thức giết người vừa điên loạn vừa biến thái của tôi, chỉ là tôi không hề muốn anh ta biết sự thật nên đành cho qua với tiếng thở dài ra chiều bất đắc dĩ, đoạn nói tiếp:- Thế, tôi đã cho anh xem, anh đừng quên thỏa thuận của chúng ta.
8 Không phải tôi muốn hiểu tên Tôn Ngạo Dạ này, nhưng quả thật cho dù sợ hắn đi chăng nữa cũng không thể ngăn được cái bản tính tò mò cố hữu của tôi, thật đúng là khi còn trẻ không làm thì lúc về già sẽ thấy hối tiếc, khụ khụ, với tôi thì có thể đổi thành phiên bản khi còn sống không tò mò thì khi chết sẽ thấy tò mò gấp đôi đó mà.
9 Người Hán có câu thành ngữ rất hay thế này: Vô công bất thụ lộc, nói nôm na là không công không nhận thưởng. Mà có thưởng, thì chắc chắn cũng là loại vô gian tức đạo!Chắc chắn là để hình dung cho tình huống éo le của tôi lúc này.
10 Ây da, thật thê thảm. Thê thảm quá đi mất. Thảm tới thê lương cùng cực luôn. Ây da…Đại khái là tình hình có thể gói gọn trong hai chữ: Thê thảm!Than vãn nhiều sẽ khiến độc giả mất hứng, chi bằng tôi vào bài luôn vậy.
11 Thực lực linh hồn lực vốn có của tôi không hề tệ, cho nên dù vài tháng không “ăn” cũng chả ảnh hưởng tới sự tồn vong của tôi, hơn nữa, giam giữ tại lâu đài kia 3 năm hóa ra cũng có lợi ở chỗ, dù sao ở đó tôi cũng được chu cấp một lượng linh hồn lực vừa đủ để tồn tại, cho nên có thể nói vốn liếng của tôi sau 3 năm cũng chả hao hụt đi chút nào.
12 Có thể nói đơn giản thế này, nếu ví ác hồn như lính đánh thuê, thì âm binh chính là quân đội chính quy được điều động trực tiếp dưới cờ của đại tướng quân là các vị ác quỷ.
13 - Vào phút thứ 46, vâng, cô ấy đang thực hiện cú chạy đà tiêu chuẩn với độ khó cao, cô ấy có làm được không sau bao cố gắng? Ồ, nhìn nét mặt rạng ngời niềm tin rực rỡ chiến thắng như thế, quả thật khiến khán giả mong chờ.
14 Liên kết linh hồn đôi khi rất phiền phức. Trái tim tôi - vốn dĩ đã mất đi nhịp đập từ rất lâu rồi - bất chợt đánh thịch một phát. Khiến cho tôi đang hào hứng reo hò cổ vũ giật bắn người, sau đó, tôi cảm giác được sự khát máu tàn bạo pha lẫn điên dại của Tôn Ngạo Dạ.
15 Có gì đó không ổn. Phải nói là rất không ổn. Cả căn nhà, vốn dĩ là nơi ăn chời đàng điếm này cho dù là ngày hay đêm thì không khí mập mờ cũng quẩn quanh mới phải chứ.
16 Tôi hiểu rõ rằng, bản thân mình chẳng qua chỉ là những đoạn rời chắp vá mà thành thôi. Không hề có thực thể, thì cũng chẳng thể có được một cảm xúc nào trọn vẹn cả.
17 Cứ điểm 219 vốn nằm ở địa điểm gần như bí mật tại sa mạc Taklamakan, nếu như bạn chỉ là người bình thường, khi vô tình lạc tới đó chả qua sẽ chỉ thấy những di tích cổ đổ nát không có đường lối xâm phạm mà thôi.
18 Thật lâu về sau tôi nghĩ lại, quả thật là hối hận tới ngứa răng, chỉ đành cầm lấy cánh tay của ai đó gặm tới gặm lui cho bõ tức!Sao lúc đó tôi ngu như vậy, rõ ràng Tôn Liêm có tấm lưới Định Tâm lại được hắn thêm đá Phong Lân có thể che giấu hành tung cực kỳ tiện lợi, vì sao không bất chấp đi lấy nó trước rồi mới cứu Hàm Uyên, nếu làm như thế thì không chừng tháng ngày bị áp bức của tôi sẽ không đến ấy chứ!Quay về thời điểm hiện tại, tôi chẳng hay rằng những cảm xúc thật sự tích cực và yêu bản thân cùng yêu đời hạnh phúc kia đã qua mối liên kết chạm tới được Tôn Ngạo Dạ, cũng chẳng biết nó kích động trong hắn cái giống ôn gì mà hắn thật sự đọa quỷ được.
19 Có lẽ trên đời này thật sự có cái gọi là số phận. Số phận của tôi là phải chết vào ngày ấy, dưới tay hắn. Số phận của tôi là phải trở thành ác hồn. Tất nhiên, việc này cũng do rất nhiều nguyên nhân và hệ quả mà thành, điển hình của mọi hệ quả là do trò chơi cảm giác mạnh mà tôi đã liều mình tiến vào, nửa phấn khích, nửa khác lại ẩn chứa lo âu.
20 Tôi bần thần nhìn khoảng khắc Tôn Ngạo Dạ thảnh thơi tới tao nhã vờn quanh 10 vị ác hồn. Vẻ khát máu bạo tàn ẩn hiện trong từng cử chỉ hành động của hắn thật sự khiến tôi chấn động và sợ hãi, không sai, hình ảnh đó hoàn toàn chẳng khác chi lúc hắn giết tôi cả.