41 Nói đến phía bên kia điện thoại, Mạc tổng tài vừa tắt điện thoại thì Phương Thần Ngạo lập tức đưa mặt lại gần, cười hì hì nói. “Hiên lão đại, cậu cùng chị dâu đã làm chưa a, sao tôi nghe như là có nói phòng tắm chưa làm qua, xem ra tình hình chiến đấu rất kịch liệt a.
42 Rốt cục sau khi mua được đầy đủ đồ dùng trong nhà, Mạc tổng tài vẫn không chịu buông tha cô, lại kéo cô trở về nhà mới. Lúc bọn họ về đến nơi thì đồ nội thất cũng vừa được đưa đến, thật không hổ danh là hiệu suất cao, xem ra là vì đã bỏ ra một số tiền lớn.
43 Không một tiếng động, kể cả tiếng rống trong dự đoán cũng không vang lên. Minh Nhan có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn về phía Mạc tổng tài. Chẳng lẽ hắn bị mình làm chết đứng rồi sao?“Ách?” Không xong rồi, đột nhiên Minh Nhan cũng chết đứng.
44 Đôi mắt cô đã vương một lớp sương mù, hai gò má ửng hồng, vẻ kiều mỵ khi say rượu làm Mạc tổng tàiđược mà nuốt nuốt nước miếng. Hai người cách nhau một cái bàn, bỗng lên tiếng hỏi.
45 “Mới có mấy bộ thôi sao? Tốt lắm, không tồi, rất tốt?” Mạc tổng tài nghiến răng nói ở bên tai cô. Thích xem đàn ông trần truồng đúng không, vậy hắn sẽ cho cô xem thật kỹ, cũng là lúc trả giá.
46 Hai tay Minh Nhan ôm trán, gian nan mở to mắt, cảm thấy dường như ngày hôm qua đã chạy marathon cả mười nghìn mét, có một chỗ vô cùng không thoải mái, vừa động đậy đã đau lợi hại, nhưng lại không giống như tay chân nhức mỏi.
47 Minh Nhan vì đói quá mà tỉnh lại, trong mông lung dường như cô ngửi được mùi thức ăn. Khiến cô có ảo giác rằng Minh Hiên đã trở lại. Nhưng cô vừa định thần lại đã nhớ ra mình đang ở nơi nào, lật chăn lên lại nhìn thấy một thân hồng hồng tím tím, thực sự là khiến cô xúc động đến phát cuồng.
48 Mạc tổng tài nghe vậy dừng một chút, sau đó chậm rãi quay đầu, nhẹ nhàng như gió thổi mây bay mà nói một câu. “Được. ”Lúc này đến lượt Minh Nhan ngây ngẩn cả người, từ khi nào Mạc tổng tài này lại dễ nói chuyện như vậy, có chút không thể tin được.
49 Mạc Dịch Hiên nhìn cô một cái, không nói gì, rồi xoay người trở lại phòng, lấy ra một cái túi nhỏ. Minh Nhan tò mò theo dõi hắn đem ra một cái túi nhỏ, không biết bên trong đó là cái gì.
50 “Lại bị lừa a. ” Đây là kết luận mà Minh Nhan vừa cắn góc chăn vừa thống khổ rút ra vào buổi sáng hôm sau khi mà cô tỉnh lại trong tình cảnh toàn thân trần trụi ở trong lòng một người con trai cũng toàn thân trần trụi.
51 Mạc Dịch Hiên xoa xoa lỗ tai, chế nhạo nói. “Bà xã đại nhân nóng tính quá nga, em gọi lớn tiếng như vậy là muốn khoe với mọi người rằng em có một ông xã tốt như vậy phải không? Em không cần phủ nhận, anh hiểu được.
52 Sau khi thay quần áo, Minh Nhan hùng dũng, oai vệ, hiên ngang, tiêu sái đi ra ngoài, vừa lúc tổng tài đại nhân cũng chuẩn bị xong bữa sáng, thấy Minh Nhan đi ra, liền nở nụ cười dịu dàng nói.
53 Rất nhanh đã ăn điểm tâm xong, Minh Nhan ngồi trên xe Mạc tổng tài cùng đi làm, lúc còn cách công ty một con đường, Minh Nhan bảo hắn cho cô xuống, Mạc tổng tài nhìn cô một cái, không nói gì chỉ làm theo ý cô.
54 “Tân Vãn sao cậu lại chạy đến đây, giờ đi làm mà cậu dám trốn đi, không sợ bị chụp sao?” Minh Nhan mượn cơ hội nói lảng sang chuyện khác. “Mình bị điều lên đây làm trợ lý thư ký, chuyên môn phụ giúp thư ký La.
55 Minh Nhan sờ hai má đang nóng lên của mình, ngồi ở sau bàn làm việc ngẩn người. Ngẫm lại cô thật đúng là một người nhu nhược a, vậy mà cô lại hôn môi với Mạc Dịch Hiên ở trong văn phòng, hơn nữa bộ dáng cô còn giống như thực hưởng thụ.
56 Đảo mắt đã đến giờ tan tầm, Tân Vãn vẫn còn ngồi chiến đấu với xấp văn kiện trên bàn, mà thư ký La lại đứng một bên hết mực trông coi. Minh Nhan nhàm chán vừa nhìn chằm chằm đồng hồ trên tường, vừa ngồi dùng tay vẽ vẽ vòng tròn lên bàn.
57 “Uy, anh nói cái gì, em nghe không rõ lắm, ai nha, sao tín hiệu ở chỗ này lại yếu như vậy a, ai u, nguy rồi, di động còn sắp hết pin. Uy. . . . . . Uy.
58 Minh Nhan chạy như ăn cướp theo đường thoát hiểm xuống dưới, hai mươi bốn tầng a, chân cô đều tê hết rồi, nếu không phải cô đã từng luyện tập qua vài ngày, cô thực hoài nghi không biết mình có xuống được tới dưới hay không nữa, cô là đang mang giày cao gót a.
59 “Bà xã, em thích hương vị nào? Ô mai hay là chocolate?” Đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nam trầm thấp giúp Minh Nhan giải vây. Minh Nhan nhìn lại nơi phát ra tiếng thì thấy Mạc Dịch Hiên từ đầu kia đang đi về hướng này, thực tự nhiên tiêu sái đến bên cạnh cô, còn vô cùng thân thiết ôm thắt lưng cô, ánh mắt dịu dàng như nước, khiến Minh Nhan thất thần trong giây lát rồi theo bản năng mà đáp.
60 Minh Nhan theo lối ra của trung tâm mua sắm đi ra ngoài, để một mình Mạc Dịch Hiên đi tính tiền, cứ tưởng tượng đến việc cầm cái hộp ‘áo mưa nhỏ’ kia đến đưa thu ngân tính tiền thì Minh Nhan liền nhịn không được mà mặt đỏ tim đập, cho nên một mình cô chạy trước, đời này cô sẽ không ngốc như vậy nữa.