81 “Sao anh lại biết em thích trái tim có cánh, em hẳn là chưa từng nói với anh a. ” Minh Nhan đột nhiên buông hắn ra, đi tới phía trước, nghiêm túc nhìn hắn.
82 Ngày hôm sau, Minh Nhan đứng ở đại sảnh chờ tiếp đón một vị khách quý đến gặp tổng tài, nghe nói đó là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. “Vì sao lại cố ý bắt mình xuống đây chờ cô ta a, còn thần thái quái dị mà cường điệu ‘trẻ tuổi xinh đẹp’.
83 Sắp đến giờ nghỉ trưa, Mạc Dịch Hiên liền gọi điện thoại nội bộ hỏi Minh Nhan buổi trưa muốn ăn cái gì, có muốn gọi thức ăn bên ngoài đến rồi cùng vào ăn với hắn không, nhưng trong lòng Minh Nhan lại không được tự nhiên nên sống chết cũng không đồng ý.
84 Bảo vệ cô?Minh Nhan lườm hắn một cái, tức giận nói. “Sớm biết như thế thì lúc trước đừng làm. Quấn cái gì mà quấn chứ, lúc tới không quấn khăn, bây giờ lại quấn, không phải là giấu đầu lòi đuôi sao, rõ ràng nói cho người ta biết trên cổ em có cái gì đó mà!”Mạc Dịch Hiên tính tình tốt, hỏi.
85 Cứ như vậy, trong khi Minh Nhan đang trong tình trạng mơ mơ hồ hồ không rõ tình huống lắm thì hai cô gái đã tại phòng uống trà đạt thành hiệp định ‘Mặt trận thống nhất kháng BOSS’.
86 “Ân, cái đó, hay là anh về nhà một mình cũng được mà. ” Tuy là cách một cái điện thoại nhưng Minh Nhan vẫn có thể cảm nhận được sự tức giận của Mạc Dịch Hiên, cô có chút sợ hãi nuốt nuốt nước miếng.
87 Minh Nhan do dự một chút nhưng vẫn ngoan ngoãn tiêu sái đi qua, cúi đầu đổi giọng. “Ông xã. ”“Ân. ” Mạc Dịch Hiên giữ lấy thắt lưng của cô, ôm cô lên trên giường, bắt đầu giúp cô cởi quần áo.
88 “Bà xã ơi anh đói bụng rồi, tối nay chúng ta ăn cái gì a?” Mạc Dịch Hiên vừa mở cửa vừa nói. “Ân, chúng ta ở nhà ăn lẩu đi. ” Tuy rằng ngày hôm nay rất nóng, ăn lẩu vào sẽ nóng trong người, bất quá cô không rảnh để ý đến có khỏe hay không, chủ yếu là bớt việc, cô không muốn nấu cơm a, mấy hôm nay ở đây cô đều phải nấu cơm, thực nhớ những ngày trước kia cô chỉ cần há miệng chờ ăn nha.
89 Minh Nhan tắm rửa xong đi ra, cố ý lấy ra một bộ váy ngủ màu đen gợi cảm mặc vào, đây là quà Tân Vãn đã tặng vào sinh nhật năm ngoái của cô, cô vẫn luôn cảm thấy nó quá lộ liễu nên không dám mặc, toàn vứt ở một chỗ, hôm nay vừa lúc có thể lấy ra dùng.
90 Tâm của Minh Nhan loạn như ma, không biết bây giờ mình nên làm gì mới tốt. Vừa vặn, Mạc Dịch Hiên đang ngủ say, không biết mơ thấy cái gì, đột nhiên nhếch miệng cười, dọa cho Minh Nhan nhảy dựng, liền nhanh chóng đeo mắt kính lại cho hắn, sau đó nhắm mắt lại giả vờ mình còn chưa thức.
91 Không thấy bóng dáng Minh Nhan, Mạc Dịch Hiên gấp đến độ quay vòng vòng ở trong phòng. Đột nhiên hắn vỗ sau ót mình, đúng rồi, có thể gọi điện thoại cho Tân Vãn, Minh Nhan cũng chỉ có một người bạn tốt là cô ấy, nếu có việc đột xuất đi ra ngoài, tám phần cũng là đi cùng Tân Vãn, nói không chừng là bị Tân Vãn kéo ra ngoài cũng nên.
92 Tư Đồ Minh Hiên cũng không biết chính mình đã làm thế nào mà qua được mấy ngày, sử dụng các mối quan hệ cùng huy động tất cả người của mình để tìm cô, những nơi cô có thể đến hắn đều đã tìTrụ sở xuất nhập cảnh không có tên cô, cả hai chỗ của Tân Vãn và cô dượng cũng không có chút tin tức nào, những người mà Minh Nhan quen biết hắn đều gọi hỏi, nhưng một chút tin tức cũng không có.
93 Phân chia xong những việc do mình chịu trách nhiệm, mọi người ai làm việc nấy, cố gắng nội trong thời gian ngắn nhất đạt tới yêu cầu của đối phương, để có thể mau chóng cứu Minh Nhan ra.
94 Lúc Minh Nhan từ phòng tắm đi ra, liền thấy Minh Hiên cung kính đứng ở ngoài cửa, cầm một cái khăn trong tay, trên mặt còn lộ vẻ nịnh nọt tươi cười. Thấy cô đi ra liền đem khăn mặt đưa cho cô, Minh Nhan cũng không nhìn hắn cái nào, xem hắn như người vô hình, lướt thẳng qua người hắn, ngồi trước bàn trang điểm, bắt đầu công việc mỗi ngày của mình.
95 “Dạ được. ” Không phải Minh Nhan không thấy được sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người đàn ông một già một trẻ này, cũng biết trong lòng ông Mạc muốn cái gì, bất quá ông Mạc đã lớn tuổi, để Minh Hiên chịu chút đau khổ cũng tốt, vì thế cũng sảng khoái mà đồng ý.
96 “Tôi mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, anh theo vào đây làm gì chứ?” Minh Nhan lấy một cái áo ngủ từ trong ngăn tủ, thấy hắn không có ý muốn đi ra ngoài, vì thế cau mày hỏi.
97 Tư Đồ Cẩn thay đổi giọng điệu, bắt đầu oanh tạc tiếp. “Nếu nó không thương cháu thì việc gì phải mất công chạy tới nhà hàng cháu thích ăn năn nỉ đầu bếp trưởng dạy nó nấu ăn, nó có bệnh sao a.
98 Sáng sớm hôm sau, Minh Nhan vừa mở mắt ra, một bó hoa hồng liền được đưa tới trước mặt cô, sau bó hoa là khuôn mặt tươi cười xán lạn của Minh Hiên. “Nhan Nhan, buổi sáng tốt lành.
99 Kích tình đi qua, Minh Hiên ôm chặt cô từ sau lưng, thâm tình ở bên tai cô nói. “Nhan Nhan, anh yêu em, đừng rời anh mà đi nữa. ”Minh Nhan nhắm mắt lại, hừ nhẹ một tiếng lười biếng đáp.
100 “Anh. . . . . . anh. . . . . . Đều tại anh đó, mười giờ rồi, ông Mạc còn đang chờ em ăn điểm tâm a. Anh mau thức dậy đi. ” Minh Nhan như sắp khóc, không ngờ cô vừa mới tỉnh dậy đã trễ thế này.