1 Chín giờ rưỡi sáng, trừ bộ nhân sự của tập đoàn Mục thị ra, còn lại là những gương mặt mới. Thông báo tuyển dụng ba năm một lần tuy đã kết thúc, hôm nay tới đây, vẫn có 80% người sẽ bị loại bỏ.
2 Lúc này, Cố Bảo Bảo cũng cảm giác mình có hơi luống cuống, "Xin lỗi, tôi đi trước, xin lỗi. " Nói rồi cô vội vã lui ra. Cô một đường đi thẳng vào toilet, rửa mặt rồi mới ra ngoài.
3 "Vậy, vậy Nhạc Nhạc ra xem ti vi có được không?" Nói rồi cô ôm bé tới ngồi trên ghế sô pha rồi bật ti vi. Mặc dù bị cưỡng ép ôm tới ghế sô pha, Nhạc Nhạc cũng không có phản kháng, ngơ ngác nhìn vào màn hình.
4 May là bé giờ mới chỉ năm tuổi, dù làm gì thì cũng sẽ không có sức. Chờ sau khi bé ngủ, Cố Bảo Bảo mới ôm bé từ trong chăn ra. "Bé cưng, hôm nay con làm sao vậy?" Cô thì thào hỏi, trong đầu nhớ lại lời bác sĩ nói: Con cô mắc chứng tự bế ở trình độ nhất định, bé cự tuyệt tiếp xúc với bất kỳ thứ gì bên ngoài, bé sẽ không giống những đứa trẻ khác vì tò mò mà tự động học tập tìm tòi.
5 ** chưa chợp mắtNgày thứ hai cũng không thuận lợi, bởi vì Nhạc Nhạc không cách nào trả lời câu hỏi mà cô giáo Hà đưa ra. "Thưa cô, hôm nay. . . " Cô không thể không bịa chuyện, "Hôm nay Nhạc Nhạc có hơi.
6 "Em muốn cho Nhạc Nhạc đi học, còn bản thân thì muốn đi làm?"Ngồi nửa tiếng trong quán cà phê, Công Tôn Diệp cuối cùng cũng hiểu quyết định của cô. Cho Nhạc Nhạc đi học, có thể sẽ có sự trợ giúp với bệnh của bé, nhưng mà, "Em sao lại muốn đi làm?""Em.
7 Đứng trước tòa nhà tập đoàn Mục thị, Cố Bảo Bảo hít một hơi thật sâu. Sau đó cô cúi đầu, không yên lòng nhìn lại quần áo của mình. Cô đã mặc bộ quần áo bình thường nhất để che dấu bản thân, có vẻ rất quê mùa, hẳn không có ai nhận ra được cô là.
8 Chỉ chốc lát, nơi cổng chính dần dần yên ổn lại, Cố Bảo Bảo cũng bình tâm trở lại, cảm giác mình thật tức cười. Hắn không nhận ra cô, không phải là điều cô mong đợi hay sao?Có lẽ, cô rơi lệ chỉ vì tức cảnh sinh tình thôi, trước đây khi cô còn mập cũng chưa từng thấy hắn cư xử cẩn thận che chở với cô minh tinh kia như hôm nay, một nửa cũng không có.
9 "Còn việc gì sao chị?" Cô quay đầu lại hỏi liền thấy Cố Bảo Bảo gật đầu, "Tiểu Lam, thấy em mệt vậy nên chị muốn đi gúp em ấy mà. "Tiểu Lam cười, lập tức lại do dự: "Cũng được, cám ơn chị.
10 Sau khi kết thúc hội nghị, thời gian tiếp đó là Mục Hà Hoan tiếp thu hướng dẫn của người cha tổng giám đốc. Lúc này, cậu bé đang ngồi đối diện Mục Tư Viễn, vô cùng nghiêm túc lắng nghe: "Hôm nay sau khi con nói ra một vấn đề, không nên tham luận nhanh như thế.
11 "Chị Cố!" Tiểu Lam hấp tấp chạy vào phòng làm việc, lại thấy Cố Bảo Bảo đột nhiên quay người lại lấy tay lau mặt. "Sao vậy? Tiểu Lam?" Cô nhanh chóng quay người qua, mỉm cười.
12 Trong lúc nhất thời, căm phẫn, tức giận, rụt rè, kinh ngạc đủ tâm tình trào dâng trong lòng Cố Bảo BảoCô nắm chặt cổ áo, thậm chí làm ình hít thở không nổi.
13 "Anh làm gì vậy!" Cô gái bị hắn nắm vai xoay lại, tức giận nhìn hắn. Không phải cô ấy!Mục Tư Viễn sửng sốt. "Xin lỗi cô," Trịnh Tâm Du vội vàng chạy ra kéo tay hắn lại, "Chúng tôi nhận lầm người, nhận lầm người ấy mà.
14 Cô hoảng sợ quay đầu lại, xa xa, một bóng dáng cao lớn đang di động tới, càng ngày càng gần, khuôn mặt khắc cốt minh tâm dần dần đập vào mi mắt. . . Cô hốt hoảng nhìn sang phía khác, hô hấp dồn dập.
15 "Việc gấp?" Hắn đẩy cô, "Em nói cho tôi đã, dùng tên giả, ngụy trang vào công ty, rốt cuộc em muốn làm gì?""Tôi. . . ""Ba ngày hai đêm, nếu. . . " Chưa kịp nói, điện thoại trong túi sách vang lên.
16 "Con của chị tôi. " Cô chỉ có thể nói dối. Hiển nhiên, việc bịa đặt này của cô thật không có trình độ, Mục Tư Viễn ánh mắt sắc bén liếc qua cô, "Tôi biết em hơn mười năm, em có chị khi nào vậy?"Cố Bảo Bảo hít sâu một hơi.
17 Hắn không rõ tâm tình trong lòng thế nào, vì sao lại khó chịu đến thế. Hắn chỉ biết là thấy cô sống hạnh phúc, cảm giác này trong lòng vĩnh viễn, vĩnh viễn không cách nào phóng ra!"Cô cần công việc?"Bỗng dưng, trên gương mặt hắn hiện lên tia tiếu ý lạnh lùng: "Tôi có thể cho cô.
18 "Cái gì?" Trịnh Tâm Du tưởng mình nghe lầm. "Cô ấy đã kết hôn rồi," Mục Tư Viễn nhắc lại, "Bọn họ đã có một đứa con!"Dù là vậy, Trịnh Tâm Du vẫn không tin, "Không thể nào, Tư Viễn điều đó là không thể, cô ấy là ai chứ, cô ấy chính là Cố Bảo Bảo đó! Làm sao có thể lấy người khác được?"Mục Tư Viễn đặt chai rượu xuống, miệng nhếch lên tiếu ý: "Du Nhi, em giật mình như vậy làm gì? Cô ấy kết hôn đúng là chuyện tốt với anh, nói thật, anh bị cô ấy cuốn lấy cũng rất phiền.
19 "Xin chào, tôi là. . . Cố Bảo Bảo, hôm nay tới báo danh. " Đứng trước cửa phòng làm việc thư kí, Cố Bảo Bảo cẩn thận chào hỏi. Cô không biết là Mục Tư Viễn đã giao phó gì cho chủ nhiệm thư kí chưa.
20 "Tôi. . . " Cố Bảo Bảo trong lòng cấp bách, "Có thể. . . Để ngày mai quay lại rồi gặp tổng giám đốc. . . ""Hử?" Đôi mi thanh tú của chủ nhiệm thư ký nhướng lên, cứ như là nghe được chuyện đêm khuya vậy.