1 Đây là lần đầu tiên cô đến căn hộ của Trần Diệc Nhiên.
Chạng vạng tối, trời đổ mưa phùn, Điềm Tâm đeo ba lô trên vai, sau đó cẩn thận từng chút một đẩy cổng chung cư.
2 Điềm Tâm do dự mốt chút, sau đó nhẹ nhàng đưa tay sờ lên trán anh, từ đầu ngón tay truyền đến một cảm giác nóng hổi, cô lập tức thấy kinh hãi.
Trong mê man, Trần Diệc Nhiên chỉ cảm thấy cơ thể từng đợt rét run, đắp chăn không lâu lại cảm thấy nóng, cái cảm giác ấy rất khó chịu.
3 Không biết qua bao lâu, lúc anh mở mắt lần nữa thì Điềm Tâm đã chống hai tay lên cầm ngồi cạnh giường anh, đôi mắt đen láy nhìn anh chằm chằm.
- Nhìn gì đấy.
4 Điềm Tâm hơi kinh ngạc nhìn anh, cơ thể anh đang phát sốt, nóng hổi dán chặt lên người cô. Hơi thở nam tính vây quanh cô, đôi mắt đen thâm sâu chăm chú đặt lên người cô, đáy mắt tĩnh mịch lóe lên một tia sáng khó hiểu.
5 Trần Diệc Nhiên có chút buồn cười thở dài, lắc lắc đầu.
- Sao vậy ạ? Rất khó ăn sao?
Điềm Tâm nhìn bộ dáng bất đắc dĩ của anh, cho rằng là anh thấy tay nghề của cô quá kém.
6 Trần Diệc Nhiên có chút bất đắc dĩ cúi đầu nhìn cô nhóc nhỏ hơn mình bảy tuổi này, thường ngày anh đều lạnh nhạt với mọi người mà với cô không tài nào làm thế được.
7 Hừm. . . Hình ảnh như vậy thật sự rất đẹp trai. . .
Điềm Tâm lặng lẽ nuốt nước miếng, đểvche giấu sự chột dạ của mình, cô tranh thủ rót một ly nước cho Trần Diệc Nhiên, hỏi:
- Sao vậy anh họ, muốn uống nước sao?
- Ừ, cảm ơn.
8 Điềm Tâm vừa làm bài tập, khóe mắt vừa len lén liếc nhìn anh. Lúc mới bắt đầu còn chưa tập trung, cứ như thế, vùi đầu trong biển bài tập, giải được một bài lại hồn nhiên quên mất anh.
9 - À. Anh vào phòng lấy cho em bộ đồ ngủ.
Giọng nói Trần Diệc Nhiên dừng lại một chút, sau đó tiesp tục nói:
- Chỉ là bộ đồ của anh có vẻ hơi lớn so với em, lát em xắn ống quần áo lên chút là được rồi.
10 - Không phải.
Trần Diệc Nhiên hơi nghiêng đầu, nhàn nhạt liếc nhìn bà chủ tiệm áo quần một cái, sau đó ánh mắt nhìn một vòng khắp tiệm, không nhịn được mà nhíu chặt lông mày.
11 Tô Tiểu Ngư cảm thấy mình sắp thổ huyết đến nơi. Rốt cuộc đây là thiếu nữ không may nào lại có một người bố không đáng tin cậy như vậy chứ. Con gái bây giờ, mười một mười hai tuổi đã biết làm đẹp, mười sáu tuổi còn mang bộ đồ lót Đô Rê Mon này, chẳng lẽ không sợ bị cười nhạo hay sao?
- Anh à, bộ quần áo trẻ con này không có cỡ lớn hơn đâu.
12 - Ưm.
Điềm Tâm rụt đầu mình lại, do dự một chút vẫn thay áo ngủ của Trần Diệc Niên. Lúc cô mang áo ngủ của anh bước ra khỏi phòng tắm, Trần Diệc Nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó không nhịn được mà bật cười.
13 Đầu dây bên kia vang lên hai tiếng, rốt cuộc cũng có một giọng nam dễ nghe trả lời:
- Điềm Tâm nhỏ bé, em lại tìm điểm tâm nhỏ nhà ăn có chuyện gì vậy.
14 Điềm Tâm sững sờ nhìn điện thoại của mình, trên màn hình hiện ra dòng chữ: Cuộc trò chuyện đã kết thúc. Cái gì vậy? Cô có chút buồn bực ném điện thoại lên giường, sau đó bản thân cũng nằm sấp lên, trong lòng cảm thấy rất thê lương, hai người kia lại bước vào thế giới của hai người.
15 Nhưng ở trên bàn rượu hôm đó, không biết vì sao mà ánh mắt cô luôn dõi theo Trần Diệc Nhiên. Nhìn anh lạnh nhạt cạn từng chén rượu với mọi người, nhìn anh giật nhẹ cà vạt, lại thêm bộ dạng cau mày.
16 - Không có gì.
Trần Diệc Nhiên mỉm cười, khóe môi cong lên một đường đẹp mắt, lắc đầu, cô nhóc này vừa bị anh nhìn như vậy đã xấu hổ ngay, cô thật đúng là một người chẳng dấu được tâm sự.
17 Mặt Điềm Tâm đầy vạch đen nhìn chiếc quần nhỏ trong tay, lại nhìn Trần Diệc nhiên, ánh mắt đầy nghi vấn: Anh xác định có thể sao?
- Thử đi, nếu không được rồi nói.
18 Nửa ngày sau, rốt cuộc anh cũng nghe thấy tiếng đáp trả thật nhỏ như tiếng muỗi hừ lạnh vậy:
- Vâng.
- Chuyện đó hay là. . . Anh đưa bộ đồ em thay ra đi giặt rồi hong khô nhé?
Trần Diệc Nhiên đột nhiên có chút buồn bực, trong nhà có máy giặt, tại sao anh lại không nghĩ đến điều này chứ.
19 Trần Diệc Nhiên không nói lời nào, cứ như vậy nhìn cô cười cười. Điềm Tâm bị anh nhìn có chút chột dạ, không tự chủ mà cúi đầu.
- Đi thì đi.
Cuối cùng cô cũng nghe thấy anh thở dài một hơi rồi đồng ý.
20 Bị người nào đó nhìn đến mật tự nhiên, rốt cuộc lúc đang đợi đèn đỏ, anh quay đầu nhìn Điềm Tâm hỏi:
- Nhìn gì thế?
- Nhìn anh đó.
Vậy mà Điềm Tâm lại hồn nhiên trả lời:
- Anh họ, anh thật sự rất xinh đẹp.